
ời rồi nói:
_Cô…là mẹ anh Đình Phong, phải không ạ?
Rồi nghe thấy tiếng tôi, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn, cười buồn lắm:
_Cô là mẹ Phong Phong, còn cháu là…
_Dạ, cháu là bạn anh ấy ạ. – tôi nhoẻn miệng cười – cô đến thăm anh ấy ạ, sao cô không vào mà lại ngồi đây?
_À…cô…hay chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé, ở đây không tiện.
_A, vâng ạ.
Nói rồi tôi cùng cô ấy đi ra luôn cầu thang máy. Trước khi đi, tôi không quên ngó vào phòng Đình Phong, anh ấy hình như vẫn đang ngủ. Tôi mỉm
cười rồi đi theo mẹ anh, xuống ghế đá tầng một ngồi. Tôi đang định mở
lời thì cô ấy lại bắt chuyện trước:
_Thực ra là bố Phong Phong đang ốm, gọi điện cho thằng bé không được nên cô mới đến đây. Đi qua chợt thấy nó trong phòng y tế, cô mới biết thằng bé ốm mấy hôm nay. Nhưng Phong Phong…nó không muốn gặp cô nên… – giọng
cô ấy nghẹn ngào.
_Vậy…vậy ạ… – nhìn vẻ mặt cô mà tôi bối rối quá.
_Cô gặp cô y tế thì cô ấy bảo có một cô gái đã chăm sóc Phong Phong nhà cô từ hôm qua đến giờ, có phải là cháu không vậy?
_Vâng, hì. Có gì đâu ạ, Đình Phong cũng rất tốt với cháu mà.
_Cô chưa thấy nó thân với cô gái nào bao giờ. Chắc cháu phải là một người rất đặc biệt rồi.
_Dạ…cháu… – tôi gãi đầu ngượng ngùng.
_Phong Phong có bao giờ kể cho cháu nghe chuyện nhà cô chưa?
_Dạ, cũng…có một lần ạ.
Tôi trả lời thật thà. Đình Phong đã có một lần kể với tôi về chuyện gia
đình anh. Hôm đó anh còn ôm tôi và…nữa. Nhưng tại sao cô lại hỏi tôi như vậy nhỉ.
_Thú thật với cháu, cô là một người mẹ không tốt. Cô đã không thể làm
tròn nghĩa vụ của mình. Không giấu gì cháu, gia đình cô không phải là
một gia đình hạnh phúc. Cô và bố thằng bé lấy nhau vì mục đích kinh tế,
không có tình cảm nên Phong Phong ra đời thiếu đi sự quan tâm của bố mẹ. Nhìn nó lúc nào cũng tươi cười vậy thôi chứ nó là một đứa trẻ sống nội
tâm. Từ lúc bé, khi có chuyện gì buồn là nó đều tự nhốt mình trong
phòng, không ăn uống gì. Khi cô và bố nó cãi nhau, nó cũng cứ ở trong
phòng đóng kín cửa. Thậm chí đã có lần phải đi viện nằm gần một tuần vì
khi cô phát hiện ra, thằng bé đã không ăn gì đến ba hôm rồi.
_Vậy…vậy sao ạ? – tôi đã biết anh Đình Phong lúc nào cũng giấu tâm tư
qua nụ cười ngạo nghễ của mình, nhưng nghe cô ấy nói tôi vẫn ngạc nhiên
lắm.
_Ừm. Bù lại là từ nhỏ đén giờ, cuộc sống của Phong Phong luôn đầy đủ về
mặt tiền bạc. Bất cứ khi nào nó cần, cô đều có thể chu cấp cho nó. Cô cứ nghĩ là cho tièn là đã đáp ứng mọi nhu cầu của nó. Nhưng quả thật, từ
cấp một đến cấp hai, Phong Phong luôn là học sinh gương mẫu. Ngoài việc
nó không giao tiếp, nói chuyện với bất kì ai thì thằng bé luôn đứng đầu
về điểm số trong các kì thi mà cũng không gây chuyện bao giờ. Cô cứ
tưởng nó mãi là đứa trẻ con vậy thôi mà nó lớn lúc nào cô cũng không
hay. Từ lúc lên cấp ba, nó bắt đầu giao du với đám bạn xấu, bỏ nhà đi và gây chuyện trong trường. Bây giờ nó bỏ đến trường ở mà cô cũng không
biết phải làm thế nào nữa. Bố nó thì suốt ngày…công…việc…
Bỗng người phụ nữ ấy nghẹn ngào nói không thành lời, đôi vai rung lên
khe khẽ. Rôi chợt đưa khăn lau vội đi những giọt lệ đang rơi trên gò má, cô ấy lại bắt đầu tâm sự với tôi.
_Cô…cô thật có lỗi mà. Bây giờ không thể làm cách nào bảo Phong Phong về nhà cả. Bố nó đang ốm mà việc công ty thì không ai lo…Giờ đến lượt
thằng bé ốm, cô không biết phải làm sao bây giờ…
Nói rồi những giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má người phụ nữ ấy. Tôi nhìn cô, rồi nhẹ nhàng nắm chặt lấy đôi tay đang run run kia. Một
người mẹ đang khóc vì con trai mình trước mặt tôi khiến tôi cũng như cảm nhận được phần nào nỗi buồn của cô ấy, cũng như khi tôi ôm anh Đình
Phong vậy. Tôi nói, ngập ngừng:
_Nếu…nếu cô muốn, cháu…có thể…sẽ thuyết phục được anh ấy…về nhà.
Tôi không biết câu nói vừa rồi của tôi có thể được cô ấy phần nào không, chỉ thấy đôi lông mày cô đã giãn ra hơn một chút. Cô ấy đặt tay lên tay tôi, ánh mắt nhìn tôi rất dịu dàng.
_Nếu cháu có thể giúp cô thì thật biết ơn cháu nhiều quá.
Nghe thấy hai từ “biết ơn”, mặt tôi bỗng đỏ bừng lên. Nào tôi đã làm
được gì đâu, tôi cũng chưa chắc đã thuyết phục được Đình Phong nữa. Nghe cô ấy nói mà tôi ngại quá đi.
_Cô quên mất, nói chuyện từ nãy đến giờ mà cô vẫn chưa biết tên cháu.
_A…hì, cháu là Minh Minh, cô cứ gọi cháu là Tiểu Minh cũng được ạ.
_Cháu thật đáng yêu và dễ mến. Cô cũng rất mong có được một đứa con gái như cháu. – cô vuốt tóc tôi, cười hiền từ.
_Đâu có ạ.
Tôi cúi mặt, ngượng ngùng. Ở nhà, tôi toàn bị mẹ tôi chê là vụng về và
lười biếng thôi, hic. Nhưng mà mẹ tôi cũng dịu dàng y như cô vậy, hihi.
Đang nói chuyện, bỗng cô ấy đứng lên và nới với tôi:
_Muộn rồi, cô phải về thôi, bố Phong Phong đang ốm mà. Thật tiếc vì
chẳng thể vào thăm thằng bé lần nữa. Nhưng mai cô sẽ đến. Cháu giúp cô
chăm sóc thằng bé nhé, Tiểu Minh!
_Hì, cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc anh ấy mà.
_Cám ơn cháu, Tiểu Minh. Cháu giúp cô thuyết phục Phong Phong nhé, cô rất nhớ thằng bé, cả bố nó cũng vậy.
_Vâng, cháu sẽ cố ạ, cháu chào cô.
Tôi cúi đầu chào rồi nhìn cô đi theo phía cổng trường. Tôi khẽ mỉm