Old school Easter eggs.
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326484

Bình chọn: 7.5.00/10/648 lượt.

cười. Người mẹ nào cũng đều yêu con hết mực cả, nếu biết chuyện này không

biết Đình Phong có vui không nhỉ. Anh đã nói là anh rất yêu quý và kính

trọng bố mẹ mà. Mong là tôi có thể thuyết phục được anh. Aaa…, bây giờ

thì tôi phải đi mua đồ ăn cho anh Đình Phong đã, đã sáu giờ kém rồi.

******

6.42 p.m

Tôi xách hộp cơm tung tẩy đi lên phòng y tế, tuy đi mua thấy mỏi hết cả

chân nhưng nghĩ đến việc sắp trở về phòng đến nơi là tôi lại thấy vui

vui. Với lại, đi bộ dọc vỉa hè, cảm giác được hòa mình vào dòng người

đang hối hả ngược xuôi là vô cùng thú vị. Tôi cứ đi, rồi ngắm hai bên

đường lung linh ánh sáng đèn điện, lòng lại như được trải ra, thoải mái

lắm. Một tiểu thư như tôi thì có mấy khi được làm cái việc “dân dã” là

đi bộ ấy thường xuyên chứ. Hồi ở nhà, tôi còn suốt ngày đi ô tô đến

trường.

Trở về với hiện tại, tôi đi ra khỏi thang máy rồi vừa đi về phía phòng y tế vừa lẩm nhẩm hát. Bất ngờ, tôi vừa bước vào cửa, Hạo Du từ trong đi

ra bỗng giữ lấy vai tôi lắc liên tục, vẻ mặt thì đúng là đang rất tức

giận:

_Cô đi đâu cả chiều nay thế hả? Nhà không về, trường cũng không thấy nữa.

_Ơ…em đi mua cơm cho anh Đình Phong mà.

Nói rồi tôi liền đi đến rồi để hộp cơm xuống bàn cạnh giường anh Đình

Phong và ngồi ngay xuống. Nhìn Đình Phong kìa, chuẩn bị lại nói gì tôi

đây mà.

_Anh Đình Phong… – tôi nhìn anh, phụng phịu.

_Ngốc này – anh nói rồi xoa nhẹ đầu tôi – đi thì cũng phải bảo cho anh biết chứ. Anh lo lắm đó, biết không hả?

_Hì, vâng, em biết rùi mà^^

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn anh. Đình Phong lúc nào cũng dịu dàng chứ có

như Hạo Du đâu. Chưa gì đã mắng tôi rồi. Vừa nghĩ tôi vừa lén nhìn anh.

Ôi, ánh mắt sao đáng sợ thế kia. Thôi rồi, thế này chắc phải xuống nước

xin lỗi anh rồi TT_TT. Tôi kéo hộp cơm đưa cho Đình Phong rồi nói nhỏ

vào tai anh:

_Đình Phong, anh ăn đi nha. Tí em sẽ quay lại ngay, hì.

Nghe tối nói, anh cười rồi gật đầu nhẹ. Tôi cũng cười rồi vội chạy lại

ngay chỗ Hạo Du. Nhưng anh bỗng quay đi luôn, quả này không giận tôi hơi phí TT_TT. Đi theo anh ra khỏi cửa phòng, tôi mới níu tay anh lại:

_Hạo Du, sao thế, anh giận em à?

_Không dám. – anh vùng vằng bỏ đi.

_Hic, Hạo Du, đừng vậy mà. Tại em đi mua thức ăn cho Đình Phong mà không có xe nên…Xe em trưa nay đi về để ở nhà mất rồi mà.

_Vậy sao không gọi tôi? – anh giật tay ra khỏi tay tôi.

_Em…em đâu có số của anh.

Ý anh là sao nhỉ, nếu…nếu tôi gọi, anh sẽ lai tôi đi sao? Ôi, không biết có thật không nhưng mới nghĩ thế là tôi đã thấy vui lắm rồi.

_Haiz, thôi được rồi. Đưa điện thọai cô đấy.

_Dạ…

Tôi lúng túng vài phút rồi vội đưa điện thoại cho anh. Anh cầm lấy điện

thoại tôi rồi bấm gọi. À, chắc là anh gọi vào máy anh đây mà.

_Rồi đó. Cô lưu tên thế nào thì lưu. – anh đưa máy cho tôi, giọng bình thản.

_Vâng ạ. Thế là hết giận em nhé. – tôi nháy mắt.

_Biết thế đã.

_Hic, sao lại biết thế đã.

_Có điều kiện.

_Điều kiện? Điều kiện gì hả anh. – tôi nhìn mặt anh, nhăn nhó. Anh không biết còn định ra điều kiện gì nữa đây, hic TT_TT

_Tối nay cô phải về nhà.

_Ơ, nhưng anh Đình Phong chưa khỏi hẳn mà.

_Thế thì kệ cô.

Nói rồi anh quay lưng đi luôn. Tôi vội chạy theo anh, nói vội:

_Thôi, thôi, được rồi mà. Tối em về.

_Thật chứ? – anh bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi bối rối, cúi gằm mặt rồi gật đầu lia lịa. Chợt anh bật cười, xoa đầu tôi. Oái, sao giống Đình Phong vậy.

_Được rồi, tôi về nhà tắm rửa học bài đã. Tối tôi sẽ đến đón cô, nhớ đấy.

_Dạ, vâng.

Anh nói rồi đi luôn mà rôi vẫn đứng ngẩn ra vì hành động vừa nãy của Hạo Du. Anh xoa đầu tôi đó. Trời ơi, tôi sướng quá đi, cử chỉ đó chẳng phải là rất thân mật hay sao.

Nhà Tú Giang…

8.30 p.m


Tôi đang ngồi làm bài tập trong phòng, tuần sau thi rồi nên bận rộn quá

đi. Kì thi lần này tôi không thể ra khỏi top 2 được. Tất nhiên là chịu

thua sau chồng tôi – Hạo Du. Anh ấy thì luôn đứng vị trí thứ nhất rồi,

nhưng tôi thấy như thế cũng không sao cả, và là lẽ thường tình, vợ kém

chồng là điều đương nhiên!

Đang làm nốt đề toán, tôi bỗng nghe có tiếng gọi, ra là của bác giúp việc nhà tôi:

_Cô chủ, có cô Gia Nhi đến chơi ạ!

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cửa phòng bỗng bật mở (là nó bị đạp một

cách không thương tiếc). Sau đó là giọng của Gia Nhi, cô ấy là chị họ

của tôi.

_Ôi dào, bác đâu cần thông báo làm gì. Thôi, bác xuống mang cho cháu một ly sinh tố xoài lên đây, cháu nói chuyện với em gái yêu của cháu một

lát.

Lại là cái giọng hạch sách như mỗi lần chị ta sang đây.

_Bác cứ mang cho chị ấy cốc nước lọc là được rồi. – tôi nói, nhưng vẫn chăm chú làm bài.

_Ấy, ai lại làm thế.

Gia Nhi đến bên tôi, tay mân mê những lọn tóc xoăn của mình rồi bỗng phá lên cười:

_Haha, cô em của tôi lúc nào cũng là học sinh gương mẫu nhỉ. Nếu chị không nhầm thì đã bao giờ em mất vị trí thứ hai đâu nhỉ.

_Chị đến đây có chuyện gì thế? – tôi phớt lờ câu nói của chị ta.

_Ơ hơ, lạ không. Bộ sang thăm em gái cũng cần có lí do sao. – nói rồi chị ta ngồi xuống ghế cạnh tôi rồi tiếp tục nghịch tóc.

_Thôi đi. Chị có vấn đề gì thì nói luôn đi. – vừa viết tiếp bài tô