
i vừa nói.
_Haha, thôi được. Có chuyện liên quan đến Hạo Du của em đó.
_Gì cơ, Hạo Du làm sao? – tôi quay ra nhìn ngay, có chuyện gì mà lại liên quan đến anh ấy chứ.
_Cứ bình tĩnh. Hôm nay chị thấy tên đó đi cùng một con bé lên lớp.
_Một đứa con gái? Là ai?
_Con nhỏ đó tên là Minh Minh, học 10A1.
Tiểu Minh ư? Cô ấy đi với Hạo Du lên lớp? Hai người ấy vốn đâu có thân thiết gì chứ.
_Cô ấy là bạn thân của em. – tôi vẫn trả lời bình tĩnh.
_Hô hô hô, yêu cả hai đứa bạn thân chăng?
_Chị đừng nói linh tinh. Hạo Du không phải người như thế. Với lại bạn thân của em đi cùng với người yêu em thì đã làm sao nào.
_Được thôi, tùy em. Chị chỉ đến nói với em thế thôi. Mọi việc tùy em
giải quyết. Có gì thì cứ để chị giúp cho. Lần trước con nhỏ đó cũng đến
tìm Đình Phong của chị, chị để ý rồi đấy.
Đình Phong, chẳng phải anh ta với Tiểu Minh đang yêu nhau sao?
_Chị vẫn còn thích Đình Phong cơ à? – tôi nhìn ra Gia Nhi.
_Sao? Không được à? – chị ta lại nói với vẻ bất cần đời đấy.
_À không, nhưng anh ta đâu thích chị.
_Haha, trái tim băng giá của chàng hoàng tử rồi cũng sẽ có ngày rung động thôi.
Mà dạo này hoàng tử của chị sao mà lại nghỉ học thế nhỉ.
_Em không biết. – tôi nói thẳng thừng. Nhưng đúng là tôi không biết thật.
_Ờ, vậy thôi, chị về đây, chào cưng nhé!
Nói rồi Gia Nhi sập cửa đi ra. Tôi nhìn theo mà cứ suy nghĩ mông lung
mãi. Thực ra tôi cũng chẳng phải là nghi ngờ Hạo Du, nhưng Tiểu Minh với Hạo Du thì vốn đâu có thân thiết gì, chỉ là quen biết nhau nhờ có tôi,
sao lại đi cùng nhau lên lớp nhỉ. Haiz, không biết có tin được bà chị
này không nữa, nhưng có lẽ tôi nên hỏi anh rõ chuyện này, cả Tiểu Minh
nữa mới được.
9 p.m
Tôi đang ngồi trong phòng y tế nói chuyện với anh Đình Phong, thật may
anh ấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn, nhiệt độ cơ
thể bây giờ còn chưa đến 38 độ. Đến cô y tế cũng không nghĩ là Đình
Phong có thể hồi phục nhanh đến vậy. Cứ như này thì chủ nhật Đình Phong
có thể trở lại cuộc sống bình thường rồi, có thể gọi là ra viện^^.
Tôi ngồi kể mấy câu truyện cười cho anh, nhìn anh cười dễ thương đến ngỡ ngàng.
_Vịt con, tối nay em ở đây với anh chứ. – anh nhìn tôi chờ đợi.
_Ơ, em…
Tôi không dám nhìn anh nữa luôn. Hạo Du không cho tôi ở lại mà. Nhưng nhìn mặt anh tôi không nỡ từ chối tẹo nào.
_Sao thế, không được à?
_Dạ, chắc…chắc không được rồi ạ. – tôi vừa nói vừa lén nhìn vẻ mặt anh, cười gượng gạo.
_Vậy à…
Anh nói rồi có vẻ thất vọng lắm, hic. Nhưng tôi biết làm sao đây, để anh Hạo Du giận thì còn tồi tệ hơn nhiều. Tôi nhìn anh, cố cười nên trông
xấu xí vô cùng. Bỗng điện thoại tôi rung lên bần bật, tôi liền mở máy ra xem, có một tin nhắn đến, là của Hạo Du. Tôi đã lưu tên cho anh ấy là
“chồng ngốc” rồi đây, hihi. “Toi dang o truoc cong truong roi do, co
xuong di” (Tôi đang ở trước cổng trường rồi đó, cô xuống đi). Ối, thì ra anh đã đến đón tôi về rồi, mới chín giờ hơn tẹo mà.
_Tin nhắn gì vậy vịt con?
_A, quảng cáo ý mà anh – tôi lúng túng thấy rõ – anh à, em…em phải về rồi.
_Sớm vậy sao? À, chín giờ hơn rồi. Vậy để anh đưa em về nhé!
_Ơ, không cần đâu ạ. Em có xe mà. Với lại trời lạnh lắm, anh cứ nghỉ đi. Không ốm lại thì khổ.
_Vậy…vậy em đi một mình được chứ?
_Được mà, hì. Anh nghỉ sớm đi. Về đến nhà em sẽ gọi cho anh, thế nhé.
_Ừ, em đi cẩn thận đó nha, chào em.
Nói rồi anh định xuống giường tiễn tôi. Nhưng tôi đã từ chối ngay, bảo
anh cứ nghỉ đi, ngủ sớm cho đỡ mệt. Tôi cười tươi rồi vội chạy về phía
thang máy. Nó vừa xuống đến chân tầng một, dừng lại thì tôi lại nhận
được tin nhắn của Hạo Du. “Nay, co lam gi the ha, toi bo ve day nha”
(Này, cô làm gì thế hả, tôi bỏ về đấy nha). Đọc xong tin nhắn, tôi vội
vội vàng vàng chạy ra phía cổng trường, anh đang đứng kia rồi, còn cứ đi đi lại lại quanh chiếc xe nữa. Chắc anh chờ tôi lâu lắm rồi.
_Hạo Du, hi, em đây rồi nè.
Trái với nụ cười toe toét của tôi, Hạo Du quay lại nhìn, trên mặt hiện
rõ ba chữ: Đang tức giận. Và giọng nói thì đúng là anh đang khó chịu
thật rồi:
_Cô làm gì mà lâu thế hả, hay là không nỡ xa tên kia.
Hic, nghe Hạo Du nói kìa, cứ như là đang ghen vậy.
_Đâu có ạ, hic.
_Lên xe đi. Kéo cái áo lên.
Tôi lật đật lên xe rồi kéo khóa áo. Dạo này Hạo Du rất là quan tâm đến
tôi nhé, còn không tỏ ra lạnh lùng (quá) với tôi nữa. Nhưng mà anh lại
hay khó chịu hơn mức bình thường, nói đúng ra là anh rất hay giận tôi.
Không biết tôi nên mừng hay nên buồn về sự thay đổi này của anh nữa.
Nhưng có đến hai cái vui liền, chắc tôi nên vui thôi, hehe. Tôi đang tự
hỏi không biết Hạo Du có còn ghét tôi nữa không đây, mấy lần định hỏi
anh…
_Anh ui… – tôi ngó đầu ra trước.
_Gì thế? – anh cũng quay lại nhìn tôi.
_Hi, không có gì cả.
Tự dưng gọi rồi tôi lại không muốn hỏi anh nữa, thấy cứ thế nào ý. Tôi có nên hỏi anh không nhỉ, thấy ngại quá đi à.
_Anh ui…
_Lại gì nữa? – giọng anh lại có vẻ bực tức tức rồi, hic.
_Dạ, không có gì. – sợ quá không dám nói TT_TT.
_Hâm à, tôi đang đi xe đấy nhá.
Anh bực tôi rồi, hic. Làm tôi không dám gọi anh lần nữa. Tôi lần