Cuồng Lãng Chi Tinh

Cuồng Lãng Chi Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322781

Bình chọn: 9.00/10/278 lượt.

uẫn Phi, bốn phía im lặng, chỉ nghe thấy

tiếng tích tắc của đồng hồ.

Lúc

này, Đoàn Duẫn Phi đột nhiên cười to, làm tất cả mọi người hoảng sợ.

“Ha ha

ha…… Thật quá buồn cười, bọn mày thực sự nghĩ là loại thuốc này có thể khống

chế được tao?”

Băng

Thất Long Hình sắc mặt đại biến, tiến lên kiểm tra vẻ mặt Đoàn Duẫn Phi, cảm

thấy ngoài ý muốn với việc thuốc không có tác dụng trên người hắn.

“Đừng

tưởng rằng Bắc Đẩu Thất Tinh dễ đối phó, lão già Băng Thất!” Hắn cười thối tha,

vẻ mặt châm biếm.

“Người

đột biến thật sự mạnh tới vậy sao? Tao không tin, tao nhất định sẽ tìm ra nhược

điểm của mày!” Băng Thất Long Hình phẫn nộ nhìn hắn một lần, quay đầu quát Băng

Thất Hàn: “Tiếp tục theo dõi, phái người chích máu, kiểm tra thân thể, xương

cốt hắn, ta muốn xem rốt cuộc người đột biến khác người bình thường như thế

nào.”

“Vâng……”

Băng Thất Hàn lên tiếng, ánh mắt vụng trộm nhìn Đoàn Duẫn Phi.

Hắn

đang cười, nhưng cũng đồng thời đổ mồ hôi! Toàn bộ trán đều vã mồ hôi!

Điều

này chứng tỏ, dược tính vẫn có tác dụng, nhưng hắn đã chống lại bằng ý chí kinh

người……

Băng

Thất Long Hình tức giận bừng bừng đi ra ngoài, rời khỏi phòng nghiên cứu.

Băng

Thất Hàn nhìn cha rời đi, mới lại gần bàn phẫu thuật, cúi đầu nhìn chằm chằm

Đoàn Duẫn Phi.

“Đừng

chống cự nữa, sẽ chỉ làm mày càng thống khổ thôi……” Cô thấp giọng nói.

Đoàn

Duẫn Phi toàn thân run nhè nhẹ, một cỗ lực lượng rất lớn không ngừng va chạm

trong óc hắn, hắn sớm cảm thấy ù tai, hoa mắt, tim co rút… Nhưng hắn không muốn

thần phục cỗ lực lượng kia, bởi vì hắn biết, chỉ cần thả lỏng một chút thôi,

hắn sẽ không thể khống chế được chính mình.

“Đau có

thể làm tôi tỉnh táo…… Có đau…… Mới chứng tỏ tôi còn sống……” Hắn mệt mỏi nâng

mắt nhìn cô, trầm trọng thở hào hển.

“Dù mày

có chống cự thế nào, thuốc điều khiển não bộ cuối cùng vẫn ăn mòn ý nghĩ của

mày, từ bỏ đi!” Cô trầm giọng khuyên, không hiểu sao muốn hắn sớm được giải

thoát.

Tiếng

ong ong không ngừng quấy nhiễu lỗ tai hắn, cơn đau càng lúc càng kịch liệt làm

hắn khó thở, nhưng hắn vẫn không muốn giao quyền tự chủ ra, hắn không bao giờ

muốn để bất kì kẻ nào khống chế, bài bố hắn nữa.

“Chém

tôi…… Thêm mấy đao đi…..” Hắn yêu cầu.

Cô trợn

to mắt, thất thanh: “Mày chê máu mày chảy chưa đủ nhiều sao?”

“Sao……

Em đang…… Lo lắng cho tôi sao?” Hắn cố gắng nhìn mặt cô.

Lòng cô

vô cùng kinh hãi, vội vàng bác bỏ: “Hừ! Chỉ là tao không hy vọng mày chết trước

khi tra ra căn cứ của Bắc Đẩu Thất Tinh.”

“Tôi

nghĩ…… Em luyến tiếc tôi……” Hắn hơi hơi cử động khóe miệng.

“Mày

đừng quên, tao hận mày! Hận không thể giết chết mày!” Cô cả giận nói.

“Thực

đáng tiếc…… Tôi còn cực kì…… Thích em đó…… A!” Hắn rất muốn thoải mái nói

chuyện, nhưng sức chịu đựng của thân thể đã đạt cực hạn, nói xong câu này, một

trận đau nhức liền xâm nhập vào đầu hắn, hắn đau đến mức toàn thân co rút, lắc

đầu kêu đau.

Cô ngây

người vài giây, vội vàng lại gần kêu lên: “Đoàn Duẫn Phi, sao vậy?”

“A……”

Hắn kêu lên dữ dội, ra sức giãy dụa, vòng sắt khóa tay chân hắn cơ hồ biến

hình, máu trào ra từ lỗ mũi và khóe miệng hắn, làm người ta kinh tâm động

phách.

Cô cúi

người ngăn hắn lại, quay đầu quát Võ Điền Lôi Thái: “Hắn sắp không xong rồi!

Mau giúp hắn giải độc!”

“Nhưng……

Chỉ cần giải được độc, hắn sẽ có kháng thể, lần sau sẽ không dùng được nữa……”

Võ Điền Lôi Thái chau mày nói. Phản ứng của cô rất không bình thường!

“Bây

giờ còn muốn dùng nữa sao? Hắn sắp không chịu nổi rồi! Nếu hắn chết, manh mối

sẽ đứt!” Cô cả giận, lớn tiếng.

“Nhưng……”

Võ Điền Lôi Thái do dự.

“Tôi

lệnh cho anh giải độc cho hắn! Đừng để tôi nói tới lần thứ ba.” Cô lạnh lùng ra

lệnh.

Võ Điền

Lôi Thái hít một hơi, không nhiều lời nữa, chỉ thị nhân viên phòng nghiên cứu

giải độc tố của thuốc điều khiển não bộ cho Đoàn Duẫn Phi.

Đoàn

Duẫn Phi nhanh chóng ngất đi, mặt xám như tro, môi tái nhợt hơn cả giấy, hơn

nữa trên người đầy vết máu, bộ dáng quả thực giống người chết……

Ruột

gan Băng Thất Hàn rối cả lên, cô thà nhìn tên cuồng lãng vui vẻ, lỗ mãng Đoàn

Duẫn Phi, cũng không muốn thấy hắn giống con chuột bạch thoi thóp nằm ở nơi

này!

Ý nghĩ

đột nhiên nảy ra này làm cô bất an, sợ hãi, kinh hoảng.

Cô làm

sao vậy? Làm sao có thể đồng tình với Đoàn Duẫn Phi? Hắn đáng phải nhận lấy kết

cục này, không phải sao?

Đáng

đời hắn lắm!

“Để mắt

đến hắn!” Cô bỏ lại những lời đó, xoay người vội vàng chạy ra khỏi nơi làm cô

hít thở không thông này, tới ao cá ở vườn sau, bình ổn lại nhịp tim dồn dập dị

thường của mình.

Cô cần

yên lặng một chút, cần sửa sang lại những suy nghĩ lung tung của mình, cần……

Tháo bỏ tất cả cảm giác không nên xuất hiện trong lòng đi!

Đêm

thật thanh vắng, trong bóng đêm yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập

cuồng dã của chính mình.

==========

“Thiên

Quyền, nghe nói khỉ lông vàng bị Nhật Liên Tổ bắt rồi?” Diêm Quýnh vẻ mặt lo

lắng, vọt vào phòng họp, lớn tiếng chất vấn Gia Cát Tung Hoành đang ngồi bàn

bạc với Thiên Xu.

Gia Cát

Tung Hoành quay đầu, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, Khai Dương bây


The Soda Pop