
Nàng như một cái chai chứa đầy nước cất, tinh khiết và trong suốt vô đối. Nàng đưa tay vuốt
ngược mớ tóc lòa xòa trước mặt ra phía sau, hướng về Duy Thức một nụ
cười tươi tắn vừa phải – giống như độ rực rỡ của một đóa hồng chưa tung
xòe hết các cánh. Mắt nàng hấp háy vui thích, khi thấy Duy Thức nhíu mày nhìn mình đầy hồ nghi, phỏng đoán.
- Nhưng đêm qua… - Gia Tú xoáy sâu vào mắt Duy Thức – Anh…
Gia Tú bỏ lửng câu nói, mắt vẫn dán vào Duy Thức, miệng hé ra như muốn nói
điều gì mà không tìm ra được câu chữ phù hợp. Sau một lúc, nàng mím chặt môi, quăng cho Duy Thức một tia chán ghét rùi lại nằm xuống, kéo chăn
trùm qua đầu và trốn sâu trong ấy. Nàng nghe tiếng chân Duy Thức xa dần
và cánh cửa khép nhẹ một tiếng "cạch".
Suốt chặng đường từ tiệc chiêu đãi của một vị đại sứ về hoàng cung, Gia Tú im lặng ngóng ra ngoài cửa sổ, như đã bị màn đêm bắt mất linh hồn. Những đường nét
trên mặt nàng đồng thanh rằng cho-tôi-được-yên-tĩnh và Duy Thức tôn
trọng mong muốn ấy.
Ngồi đối diện với Gia Tú trong chiếc xe bít bùng, Duy Thức giải trí bằng
việc ngắm nàng: làn môi đỏ rực, đầm dạ hội lụa đỏ thướt tha, đôi giày
cao gót cũng mang sắc đỏ kiêu kỳ. Một nữ nhân hoàng tộc gần như hoàn
hảo, chỉ còn chút ít chuệch choạc trong thần thái - ở nàng tỏa sáng chất gợi cảm và quyền quý, chỉ những ai thật tinh ý mới nhận ra được sự
tôi-đang-gồng-mình tồn tại ngấm ngầm.
Xe về đến hoàng cung. Sau khi chào tiễn Gia Tú, Duy Thức dợm quay trở xe
để về nhà, bỗng bàn tay nàng chộp lấy cổ tay anh, không mạnh nhưng đủ
tha thiết cho một lời năn nỉ:
- Khoan về, theo ta một lúc. – Gia Tú thầm thì, từ chối nhìn thẳng vào Duy Thức. Nét mặt nàng là một món trộn cảm xúc.
Tung tẩy đôi giày đỏ trên tay, Gia Tú nhẹ nhàng nhón từng bước chân trần
vòng quanh hồ bơi – nơi hơn một năm về trước, trong cơ bí tỉ vì thất
tình, nàng đã gọi Duy Thức ra làm bạn rượu. Duy Thức yên lặng bước sau
nàng một quãng ngắn. Bỗng nhiên nàng ngồi bệt xuống, co gối trước ngực.
Tay nàng vòng ôm lấy chân, cằm tựa trên đầu gối, ánh mắt buồn bã và mệt
mỏi nhìn xuống làn nước xanh ngọc đang sóng sánh trong ánh đèn vàng.
Duy Thức bước chậm đến bên nàng, khẽ khàng khoanh chân ngồi xuống. Màn đêm
im lặng bao trùm lấy hai người một lúc lâu. Gió đêm mỗi lúc một buốt.
Nàng khẽ run lên, siết chặt vòng tay quanh gối. Duy Thức cởi áo vét ra,
khoác lên người nàng. Nàng chẳng nhúc nhích, chỉ chớp mắt một cái, không biết thay lời cảm ơn hay câu "Được rồi, ta ấm rồi!"
- Ta có thể thoái vị không? – Gia Tú nói như phả một luồng hơi nhẹ vào không khí, ánh mắt vẫn nhìn vô định xuống đáy hồ bơi.
- Cũng tốt, nếu nàng không thể cố nữa. – Duy Thức nói bằng một giọng ấm áp và chân thành.
- Nếu không cưới một Nữ Hoàng… - Gia Tú quay sang nhìn Duy Thức đầy ngạc
nhiên - … anh làm sao có thể nắm quyền lực tối cao? – Nàng kết thúc bằng một cái nhếch mép mỉa mai.
- Không chỉ mình Nữ Hoàng biết mệt. – Đến lượt Duy Thức nhìn vô định
xuống đáy hồ bơi, trong khi Gia Tú chằm chằm nhìn anh – Nàng chỉ đứng
đầu, không phải người duy nhất trị vì. Xưa nay chưa từng có vị vua nào
lèo lái quốc gia một mình. Quyền lực và sự mệt mỏi san đều.
Ánh mắt bỡn cợt mà Gia Tú dành cho Duy Thức chợt tắt lịm. Nàng quay mặt
sang hướng khác, ngó quanh khung cảnh hồ bơi, ngước lên bầu trời đen
kịt, rồi cuối cùng lại gửi gắm ánh mắt xuống làn nước xanh ngọc đang lấp lánh những ánh đèn vàng. Những lời của Duy Thức vừa gỡ thẳng thắn một
phần bòng bong trong tâm trạng của nàng: nàng luôn phải đối với phận sự
và công việc của Nữ Hoàng bằng tâm lý "phải". Vì thế nàng luôn áp lực,
mệt mỏi, chán ghét cuộc sống. Nàng hành hạ những người xung quanh nhằm
giải tỏa bức bối, nên khắp hoàng cung ai cũng e sợ nàng. Ánh mắt họ nơm
nớp như thỏ đứng trước chó sói càng cô lập nàng nơi chính mình ăn, mình
ngủ.
Suốt những năm tháng nàng ngồi trên ngai vàng, chỉ Duy Thức dám và luôn hiện diện đĩnh đạc bên nàng. Vì nàng luôn xem sự tận tụy của anh là hiển
nhiên – vì anh đam mê quyền lực – nên chưa một lần nghĩ thấu suốt những
điều anh làm. Nhiều, rất nhiều lần nàng hủy các cuộc họp, từ chối tiếp
khách cao cấp, thay đổi mệnh lệnh vào phút cuối mà chẳng cần một lý do,
nhưng lần nào anh cũng dàn xếp ổn thỏa. Hình ảnh nàng luôn xinh đẹp, tài năng trong mắt công chúng chính là sản phẩm của anh.
Suốt những năm tháng nàng ngồi trên ngai vàng, đâu chỉ mình nàng mệt mỏi.
Lòng Gia Tú như một thảm cỏ đang tĩnh lặng và những phát hiện vừa rồi là cơn gió mơn man thôi cho những ngọn cỏ lay động. Nàng khẽ rùng mình, mím
chặt môi. Cảm giác hoảng hốt đột ngột phủ chụp thân thể. Nàng nghe tiếng mình thầm thì trong tâm can: "Duy Thức đang cố gắng lèo lái suy nghĩ và cảm xúc của mi. Anh ta lúc nào cũng có mưu đồ. Mi ghét anh ta, mi ghét
anh ta, mi ghét anh ta!"
- Anh cũng muốn từ bỏ? – Gia Tú bâng quơ mở lời để làm tan bầu không khí yên ắng lạ kỳ giữa nàng và Duy Thức.
- Không. Tôi đam mê quyền lực. Bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng
đến đam mê ấy. – Duy Thức tặng Gia Tú một cái nhìn biết tuốt đầy cao
ngạo – c