
út cảm giác ánh sáng cũng không có? Không phải là…
Còn nữa, Hoàn Tư Dạ đâu? Hắn tới tìm tôi lại còn để tôi đâm bị thương, hắn bây giờ đang ở đâu?
Tôi biết, chỉ cần hắn còn sống thì chắc chắn sẽ không bỏ lại tôi, chẳng lẽ…
Một cảm giác khủng hoảng không tên bộc phát từ tận đáy lòng tôi, suy
nghĩ của tôi bay đi rất xa, bóng tối vô tận lại khiến tâm trạng tôi trở
nên rối bời…
Đến giờ tôi mới biết rõ, cảm giác người đó không ở bên cạnh mình, cảm giác bản thân bị bao phủ trong bóng tối thì ra là khó chịu như vậy…
Loại cảm giác này khiến tôi cảm thấy không biết nên làm gì…
Chẫm rãi khép lại hai mắt đã trở thành thùng rỗng kêu to, hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế nỗi bất an khủng hoảng dưới đáy lòng xuống…
Không thể cứ nằm mãi thế này
Tôi muốn xuống giường, nhưng cơ thể lại cứ mềm nhũn, thở dài một hơi,
Một tay chống xuống giường, miễn cưỡng khởi động cơ thể xụi lơ vô lực
Mỗi lần sau khi tâm trạng bùng nổ, cơ thể tôi đều sẽ rất yếu ớt giống như một người bị tiêm một liều thuốc kích thích, trong phút chốc đã
tiêu xài hết tất cả thể lực của bản thân, thậm chí còn nhiều hơn một
chút chỉ khi nào dược tính mất đi người đó sẽ cạn kiệt mà trở thành suy
yếu không chịu nổi…
Một bàn tay khác không có mục tiêu sờ soạng lung tung, hy vọng có thể chạm vào một món quần áo có thể che đậy cơ thể lại, nhưng đột ngột lại
bị một bàn tay khác nắm chặt, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay kia
khiến đáy lòng tôi ấm áp hơn…
“Tư Dạ?” Tôi hỏi thăm dò, là anh sao? Người đó không nói gì, chỉ bằng xúc cảm của bàn tay, tôi không dám khẳng định…
Bàn tay to kia đột nhiên siết chặt hơn, lập tức áp đầu tôi xuống dưới gối, cơ thể gầy yếu bị thân hình cường tráng của hắn ép chặt dưới thân…
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, vết thương trên người dưới sự áp chế
của hắn lại buốt nhức không chịu nổi, nhưng người đàn ông này lại hoàn
toàn không có ý định đứng lên…
Chóp mũi ngửi được mùi hương như có như không, không nhìn được khiến
những giác quan khác của tôi trở nên mẫn cảm khác thường, đây không phải mùi của Hoàn Tư Dạ…
“Truyền Chi…” Tôi lần này có thể chắc chắn, là hắn.
Vậy là hiện tại tôi hẳn là đang ở trong biệt thự của hắn…
“Sao thế, thất vọng lắm à?”
Mắt không nhìn được nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn, hơi thở băng lạnh phả đều trên mặt tôi, khuôn mặt của hắn và
tôi có lẽ chỉ cách nhau gang tấc…
Tôi quay mặt đi bình tĩnh trở lại “Không, ngài và hắn…giống nhau cả thôi “
Hắn nghe xong hè một tiếng “Bốc phét, nếu như giống nhau thì em sẽ
không bày ra cái biểu tình đó, sợ hãi và thất vọng đều được em viết hết
lên mặt kìa…”
“Ngài vẫn nhìn tôi?”
Người đàn ông cúi đầu cụng nhẹ lên trán tôi, dịu dàng nói “Mấy ngày
rồi, nếu hôm nay em vẫn không tỉnh lại, vậy tên bác sĩ kia ngày mai sẽ
không còn nhìn thấy mặt trời nữa…”
Âm điệu mềm mại dễ nghe lại ẩn chứa sự lãnh khốc, người đàn ông này
ngay cả tàn nhẫn cũng có thể thể hiện một cách tao nhã như thế…
Vậy mấy ngày nay những âm thanh quanh quẩn bên tai là của hắn? Không phải…
Tôi đang nghĩ gì đây? Nhẹ nhàng thở dài một hơi, tôi lãnh đạm nói
“Xem ra Truyền Việt vẫn còn sống… Bằng không, ngài làm gì có tâm tư ở đây tán phét với tôi nhỉ”
Hắn nâng cằm tôi lên, trầm giọng nói “Nó bị thương nặng lắm, Ngưng
Tịch, em biết không? Em là người đầu tiên dám làm nó bị thương trước mặt tôi…”
“Thế à? Nhưng xin lỗi, tôi chẳng hề cảm thấy vinh hạnh vì điều đó…” Tôi nhàn nhạt trả lời
Hắn khẽ cười một tiếng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm tôi
“Sao? Vừa nãy lại biểu hiện như một con nhím thế, em không phải thích nhất là giả bộ cung kính trước mặt tôi sao? Bộc lộ tài năng như thế,
không giống em tí nào.”
Sau đó phủ bên tai tôi thầm thì “Em đang sợ cái gì?”
Tôi nháy mắt ngẩn người
“Không có…” Tôi chống tay lên ngực hắn, sốt ruột muốn thoát ra khỏi
người đàn ông này, ánh mắt sắc bén của hắn khiến tôi cảm thấy bất an sâu sắc…
“Không có cái gì?” Giọng nói hắn lạnh như băng, cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy tôi, không thoát ra được, ngược lại còn khiến hai cơ thể dính
vào nhau chặt hơn
“Truyền Chi, buông tôi ra…” Rõ ràng giọng nói yếu ớt đó không có khí thế, ngược lại còn khiến sự phản kháng trở nên yếu đuối
Tôi biết, tôi đang dùng sự lạnh lùng võ trang cho bản thân, bởi vì bóng tối khiến tôi cảm bất lực và sợ hãi thật sâu
Tôi thực sự sợ tối, từ nhỏ đã sợ…
Trong cái thế giới không có ánh mặt trời này, người đó trước giờ chưa bao giờ để tôi một mình đối mặt với bóng tối
Nhưng hiện tại cả người tôi đều bị bao phủ trong tăm tối, hắn lại
không ở bên cạnh tôi, điều này khiến tôi cảm thấy căng thẳng không biết
phải làm sao…
Người đó từng nói sẽ không để tôi một mình trong bóng tối nhưng hiện tại hắn đang ở đâu?
Hoàn Tư Dạ, anh đâu rồi? Em sợ lắm, anh có nghe thấy không?…
Lực đạ mạnh mẽ của người đàn ông dễ dàng làm tan biến hết tất cả sự
phản kháng của tôi, cơ thể chồng chất toàn vết thương bị hắn áp chế
trong ngực, đau đớn thấu tâm can…
Nhưng đó chẳng phải là thứ đáng sợ nhất…
Những cái vuốt ve khiến dục vọng của người đàn ông nhanh chóng bốc