
át hỏa.
“Em đáp ứng anh không gặp lại Tần Y Y, vậy anh
cũng có thể đáp ứng em một việc được chứ?” Tôi nhìn hắn, khi nói ánh mắt đã có
chút hư vô.
“Em nói đi.”
“Anh về sau đừng gặp lại chị Dụ Hà nữa, ít nhất
là trong thời hạn 2 năm hợp đồng của chúng ta, đừng mà.” Âm thanh run run trong
giọng nói của tôi tiết lộ hết thảy tâm trạng: “Nếu bị người khác nhìn thấy, em
sẽ rất mất mặt.”
Đến lúc này hắn mới hiểu ra, nở nụ cười, mắt ngọc mày
ngài: “Hóa ra là việc này, hôm nay em nhìn thấy hả? Anh cùng với cô ấy thảo
luận chút công việc, sao em lại trở nên để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy?” Hắn
véo mũi của tôi, khó có được ánh mắt bướng bỉnh lại giảo hoạt như thế.
Tôi chưa bao giờ lại tỏ ra không cảm kích như lúc này:
” Cái này không quan trọng, quan trọng là anh có đồng ý hay không?”
“Nhan Nhan, anh nói rồi, bọn anh chỉ thảo luận
công việc mà thôi.” Hắn có chút bất đắc dĩ.
“Có nghĩa là không đồng ý?” Lần này tôi nhất
định không chịu thỏa hiệp: “Được, nếu như vậy, em đây cũng không còn gì phải cố
kỵ nữa .”
Dường như hắn hơi tức giận, âm thanh trở nên cứng rắn
giống như một dây thép, có thể dễ dàng đem người ta bẻ thành tám khối hoặc là
ngũ mã phanh thây: “Em rốt cuộc định làm gì? Anh đã cam đoan với em không dưới
một trăm lần rằng em không cần lo lắng, anh sẽ không làm tổn thương em. Em đừng
cố tình tiếp tục gây sự như vậy! Chờ anh hoàn thành xong công việc lần này sẽ
đưa em ra ngoài giải sầu…”
“Gỉai sầu á? Ai cần giải sầu?” Trong lòng tôi tức
giận, giọng điệu trở nên cao hơn: “Cho dù em cố tình gây sự, anh quản được em
chắc!”
Quay lưng bỏ đi, tính không bao giờ thèm để ý đến hắn
nữa.
Nào biết hắn nói xong cũng thật kiên cường, hoàn toàn
không có chút ý tứ thỏa hiệp. Tôi giận sôi lên, hoàn toàn tán đồng với ý kiến
của Tả Tiểu Bạch, đàn ông đều là đồ đểu, vô cùng đểu!
Mới sáng sớm hắn đã tới công ty, tôi chán muốn chết,
đi bộ một vòng sau đó gọi người cũng đang chán muốn chết, Tả San Hô đi ngắm
hoa.
Quả thật sắc xuân đã thịnh, rất nhiều hoa đều như muốn
nở bung ra, mặc dù là trong nội thành, nhưng cũng có thể ngửi thấy được từng
đợt từng đợt hương thơm quanh quẩn lan tỏa.
Tả San Hô cùng tôi ăn nhịp với nhau, hai người thương
lượng nơi muốn đi. Bởi vì muốn tránh mấy tên hỗn đản, cho nên kế hoạch là không
cần thẻ tín dụng, không lên trên mạng đặt vé máy bay hay đặt khách sạn.
“Tới Nhật Bản đi , bây giờ hoa anh đào nở nhiều lắm,
đâu đâu cũng lãng mạn lắm nha!” Tả San Hô đề nghị.
“Muốn tới đấy thì cậu tự đi đi, tớ là người có
nhân cách cao thượng, tớ đã thề đời này sẽ không đến Nhật Bản. Tớ thà đi ngắm
hoa cải dầu còn hơn.” Tôi giơ hai tay phản đối.
“… Thật đúng là không biết gì, bảo sao tầm nhìn
câu lại hạn hẹp.” Cô ấy tỏ ra kinh ngạc.
… Tôi không dám thừa nhận bản thân mình từ trong ra
ngoài trắng như cô ấy đâu.
“Đi Côn Minh đi, không
khí ở đảo vào buổi sớm rất tuyệt. Nơi đấy cũng rất đẹp.” Tôi kích động đề nghị.
“Chúng mình đều là phụ nữ có thai, ngay cả cơ
hội được khoa chân múa tay cũng không có, mà nghe nói nơi đấy rất loạn. Chẳng
may xảy ra chuyện gì, hoa thì chả được ngắm có khi lại ảnh hưởng đến tính mạng.
Cậu không thấy là rất mệt sao?” Cô ấy lập tức phủ quyết.
“Cũng đúng.”
“Đi thung lũng Jiuzhaigou* đi, ở đấy còn có còn có
suối nước nóng nữa đấy.”
(*Thung lũng Jiuzhaigou, công viên quốc gia nằm trong
dải núi Minshan, Bắc Tứ Xuyên và Tây Nam Trung Quốc – là một trong những thung
lũng đẹp nhất thế giới và là xứ sở thần tiên với các loài động thực vật quí
hiếm như loài gấu trúc có một không hai ở Trung Quốc.)
“Hả? Có người nào vào mùa xuân lại đi vào trong đó
chứ? Nhìn cái gì? Vi trùng? Hay là lá cây?” Tôi mắt trợn trắng, thập phần khinh
thường.
… …
Các chương trình nghị sự lần lượt được đưa ra, lại lần
lượt bị phủ quyết. Hai chúng tôi trong lòng biết rõ, không nên đi xa, nguyên
nhân là do cố kị danh tiếng của hai tên kia cùng với sức khỏe của bản thân.
Chưa dám có can đảm để đứng lên mở cuộc khởi nghĩa vũ trang chân chính.
Kết quả là, tôi mạnh mẽ đưa ra quyết định: “Vậy tới
công viên ở phía Nam đi, nghe nói nơi ấy mới trồng them hoa hải đường đấy.”
Cô ấy liền theo đuôi phụ hoạ: “Được đấy, như thế nhé,
sáng sớm ngày mai chín giờ xuất phát!”
Cuối cùng cũng đã đề ra được bước đầu kế hoạch đi xa
đầu tiên…
Buổi tối tiếp tục chiến tranh lạnh, tôi rối rắm hơn
nửa ngày mới không tình nguyện mở miệng: “Ôi chao, lấy giúp em cái áo ngủ.”
Thóa mạ chính mình mấy trăm lần, phương thức tiếp cận như vậy thật sự không có tí kỹ thuật nào cả. Nhưng mà
nếu giải thích thêm nữa, sẽ càng có ý giấu đầu lòi đuôi.
Nào biết hắn lại thật sự hiểu lầm ý của tôi, đánh rắn
men theo côn, một người luồn lách thì tiến vào được…
“Em muốn lấy áo ngủ, anh đưa cho em là xong, còn chạy
vào đây làm gì?” Tôi đứng cách đằng sau lớp hơi nước dày đặc trừng mắt
với hắn.
Nhìn không rõ được vẻ mặt của hắn, đột nhiên một cái
tay dài lấy tốc độ sét đánh vồ tới.
“Này này này, anh buông ra, anh, tên hỗn đản này, anh
là đồ cầm thú!”
“Đừng đừng đừng, ôi chao, tay a