
một chút nào…
Tả San Hô không biết gì, hưng phấn không khác gì người
hâm mộ điên cuồng gặp được thần tượng, ồn ào đòi xin chữ ký và chụp ảnh chung,
tôi hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với cô ấy, đứng ở một bên tỏ thái
độ: người này là ai thế, tôi không biết, tôi thề là tôi thật sự không biết…
Dù sao xung quanh cũng đang rất phức tạp, tai mắt khắp
mọi nơi nên vì không muốn bị chú ý, cô ta vội vàng đáp ứng yêu cầu của Tả Tiểu
Bạch rồi nhanh chóng rút lui, đi về phía trước sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái
thật sâu, tôi bất động thanh sắc tránh qua một bên, không muốn tiếp xúc với ánh
mắt cô ta.
Có điều còn chưa ra khỏi cổng lớn cửa hàng thì có một
người lạ trên đường ngăn tôi lại: “Mạc tiểu thư, Tần tiểu thư nhắn lại rằng
muốn cùng cô nói chuyện, mời qua bên này.” Giọng nói khá cao ngạo, không để cho
người ta có cơ hội cự tuyệt.
Tả San Hô đứng bên cạnh còn đang mê muội nhìn bộ trang
phục mùa xuân bên trong, hình như là mẫu mới vừa đưa ra thị trường có kiểu dáng
muôn hồng nghìn tía, cô ấy lưu luyến không muốn quay về, dĩ nhiên là quên luôn
cả người đồng hành là tôi đây.
Tôi suy nghĩ một lát: “Được, xin dẫn đường.”
Đó là căn phòng bên trong một quán trà cổ kính, màu
sắc xanh thẫm, đồ bày biện đa phần sử dụng hình ảnh cây trúc. Trong cuộc sống
loạn xị bát nháo này, hiện tại tìm được một nơi yên tĩnh như vậy quả là khó.
Người phục vụ trong quán đều là những cô gái xinh đẹp
lại đoan trang nhàn tĩnh, giọng nói cũng rất dịu dàng, hỏi tôi có muốn dùng trà
xuân long tỉnh giống Tần Y Y không.
Tôi bắt chước cười điềm đạm cự tuyệt: “Không cần, cho
tôi một ly nước ấm là được rồi, cám ơn.”
Tần Y Y nở nụ cười: “Mạc tiểu thư không thể nể mặt
uống chén trà sao?”
“Để Tần tiểu thư chê cười rồi, vãn bối là vì lý
do thân thể của bản thân, không thể thưởng trà.” Tôi tận lực cùng cô ta kéo
giãn khoảng cách, trong lòng không một chỗ nào là không chua xót khó nhịn, gia
đình người ta, ai mà chẳng cùng chia sẻ đắng cay ngọt bùi, con cái hầu hạ dưới
gồi hý thái ngu thân*. Cũng không thiếu kiểu gia đình giống như lời cổ nhân nói
“Đánh là đau mắng là yêu” , dưới những lời chửi mắng hoặc nghiến răng nghiến
lợi hận không thể rèn sắt thành thép là tha thiết chờ đợi cùng triền miên yêu
thương. Mà gia đình tôi, đối đãi với nhau luôn tương kính như tân, giống như
khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới…
(*Hý thái ngu thân: con cái mặc quần áo sặc sỡ năm màu
múa hát trước mặt cha mẹ để làm cha mẹ vui. Tương kính như tân: quý trọng nhau
như khách)
Giọng nói bỗng chuyển biến, cô ta than thở, giống như
một người mẹ đang đau lòng vì con gái: “Nhan Nhan, con đang trách mẹ đúng
không? Trách mẹ năm đó nhẫn tâm bỏ rơi con…”
Tôi cố nén lòng ngẩng đầu mỉm cười: “Cô hiểu nhầm rồi,
tôi cảm kích mới đúng, cảm kích cô năm đó không chút do dự vứt bỏ tôi, vì tôi
tình nguyện ở cùng bố cả đời. Nếu năm đó cô định mang tôi đi, tôi nghĩ, người
phải hối hận là chính tôi …”
Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, nhiều năm lăn lộn
trong nghề diễn viên như vậy, diễn xuất dễ như trở bàn tay mà giờ lại không
thấy tăm hơi: “Lời của con như vậy là có ý gì?”
“Rất đơn giản, tôi tình nguyện cho tới bây giờ
cũng không biết cô, không biết!” Ngữ khí của tôi học theo Quan Ứng Thư ngoan
độc “Trên thực tế hiểu biết của tôi đối với ngài cũng chỉ dừng lại ở diễn viên
trong các bộ phim trên tivi hoặc là nằm trong những hạng mục ở các lễ trao giải
trên thảm đỏ, còn lại, không biết gì hết, cũng không liên quan gì tới tôi.”
Phòng trà này đẹp thì đẹp thật, nhưng sao cốc nước lọc
lại có chút hương vị chua xót?
Dường như cô ta đã tan nát cõi lòng, hoặc cũng có thể
khả năng diễn xuất dày công tôi luyện của cô ta giờ mới bắt đầu phát huy, trong
nháy mắt khóc đến lê hoa đái vũ, căn bản không cho tôi thời gian để tiêu hóa,
các kiểu khóc lóc kể lể ùn ùn kéo đến: “Mẹ biết là con sẽ không tha thứ cho mẹ,
mẹ cũng không dám mong có thể được con tha thứ. Nhưng mà, Nhan Nhan, con có thể
thông cảm một chút cho sự khổ sở của mẹ không? Con có thể nghe mẹ nói hết
chuyện cũ được không?”
Hai mắt cô ta đẫm lệ nhìn tôi, quả nhiên là mỹ nữ đẹp
đến chết người, có lẽ là do ánh mắt đó, mà lời nói cự tuyệt tôi định thốt ra
lại nuốt trở lại.
Vì căn phòng không lớn lắm, không gian tách biệt, góc
tường có mấy bồn cây văn trúc sáng sủa, tuy đang mùa đông cũng không giảm đi độ
xanh miết, giống như nam tử hán chính trực, cường tráng mà hữu lực tiếp tục
phát triển. Trà được đặt trong ấm tử sa, hương thơm lượn lờ vòng vòng toàn bộ
chui vào mũi tôi, thấm vào ruột gan. Im lặng giống như thế ngoại đào nguyên,
thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nức nở của cô ta, bị phóng to tới cực đại, có chút
giống đứa trẻ nhỏ ủy khuất kể lại quá trình bị bắt nạt bởi một đứa trẻ lớn tuổi
hơn.
Tôi vẫn ngồi thẳng lưng, tư thế như vậy có chút mệt
mỏi, nhất là khi vừa định cúi đầu liền nhìn thấy đỉnh đầu có mái tóc dài được
uốn xoăn của cô ta, phần chân tóc đã có mấy sợi bạc. Chóp mũi tôi ê ẩm, bực
mình không nói nên lời.
Hai mươi ba năm trước, Tần Y Y 15 tuổi,