
không gọi là
Tần Y Y, mà làTần Dập Dập, cha mẹ ký thác kỳ vọng cao, hy vọng cô tuy là con
gái nhưng có thể làm rạng rỡ tổ tông, ngày sau huy hoàng rạng rỡ. Lúc đó,
xã hội còn đang ở thời kì cải cách nhưng vẫn rất lạc hậu. Cô giống như những
đứa trẻ con khác, không hư hỏng, lấy việc học làm trọng…
Học lên lớp áp lực cũng không giống như bây giờ, thiên
quân vạn mã chen lấn để qua cầu độc mộc. Tuy nhiên học cấp hai xong lên trung
học luôn, thậm chí ngay cả phòng học cũng không thay đổi.
Ngày đầu tiên báo danh, người ta tấp nập chen chúc
trước bảng thành tích, nhón chân giương mắt giống con chuột tìm khắp nơi tên
bản thân, là chuyện xuất hiện hàng năm ở mấy ban dưới lầu.
” Dập Dập, tớ thấy cậu rồi, thấy rồi, chúng ta vẫn
cùng ở một ban, ban ba ấy. Chủ nhiệm lớp là Mạc Kha. Oa, là Mạc Kha đó.”
Vì không cần phải chen chúc xô đẩy dưới cái nắng gắt
cuối thu nên Tần Dập Dập thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bỏ lỡ cơ cơ hội chia sẻ
niềm vui với Phùng Hoan Nhi.
Đầu tháng ba thì bắt đầu học, Tần Dập Dập ngày đầu
tiên đi học ỷ vào nhà gần trường nên ngủ trễ thức dậy trễ. Lúc đến phòng học
thì lớp học gần như đã chật kín người, chỉ thấy toàn đầu với đầu.
Khi đó thời tiết rất nóng, Mạc Kha mặc áo sơmi ngắn
tay màu xám đang rất thịnh hành lúc bấy giờ, hơi hơi tựa vào bàn giáo viên,
quay đầu thấy Tần Dập Dập đang nghẹn họng nhìn trân trối lớp học toàn đầu
người.
Một giây đó, đúng lúc Tần Dập Dập đưa mắt nhìn qua,
ánh mắt hiện ra tia sáng kì lạ, trong lòng chợt nhớ tới mọt câu nói từng đọc
vào buổi chiều một ngày nào đó “Kỵ mã tà ỷ kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu*” . Kỳ
thật cô không thích loại thơ uyển chuyển lại phức tạp này, không biết tại sao trong
nháy mắt lại in sâu câu thơ này vào đầu, giống như nó vốn đã cắm rễ ở trong
lòng rồi, đột nhiên chui từ dưới đất lên, tìm được nơi sinh trưởng…
Tần Dập Dập cẩn thận lo sợ đi tới chỗ ngồi ở hàng thứ
hai Phùng Hoan Nhi đã chiếm giúp cô, lôi kéo tay áo cô: “Này, người ở trên bục
giảng là ai thế?”
Phùng Hoan Nhi hiểu rõ trước kia cô không thích để ý
chuyện của người khác, liếc mắt dốc lòng giải đáp nghi vấn: “Đẹp trai nhỉ, đó
là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy toán lớp chúng ta, Mạc Kha.”
Tần Dập Dập đột nhiên đỏ mặt: “Sao lại đẹp trai, tớ
thấy bình thường mà.” Trong lòng bồn chồn, giống như nếu thừa nhận hắn rất tuấn
tú thì chẳng khác nào thừa nhận một thứ gì đó quan trọng mà lại bí ẩn.
Phùng Hoan Nhi tập mãi cũng thành thói quen: “Ánh mắt
của cậu luôn làm cho người ta mở rộng tầm mắt, nếu cậu cảm thấy hắn đẹp trai,
thì tớ sẽ thấy trời hạ mưa đỏ luôn đó.”
Cô không cãi lại cũng không đồng ý, im lặng sắp xếp
lại sách giáo khoa mới, suy nghĩ trong khóa học toán ba năm có thể tìm cách gần
thầy giáo được không.
Gíao viên trên bục giảng hỏi ai muốn làm lớp trưởng
khóa này, bên dưới những cánh tay nhỏ bé tựa như rừng phòng hộ bão cát đồng
loạt giơ lên, cạnh tranh kịch liệt như hàng vạn con ngựa chồm lên chỉ vì bị một
con chó lửa khiêu khích…
Tần Dập Dập trong lòng vô cùng khinh thường, chưa ăn
đến nho thì không biết được nó chua như thế nào đâu, nhìn đống nữ sinh xung
quanh giơ tay, chậm rì rì đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Thầy Mạc, em cảm thấy
chức vị này ngoài em thì không ai thích hợp hơn.”
Trong giọng nói tràn ngập tự tin cùng khí phách thống
trị.
Mạc Kha cười đến ôn nhã: “Bạn học này thật dũng cảm,
nhưng tôi muốn lý do đủ thuyết phục.”
“Thứ nhất, từ cấp hai em đã đảm nhiệm cương vị
lớp trưởng, đã có kinh nghiệm phong phú. Thứ hai, hàng năm em đều được khen
thưởng là cán bộ xuất sắc đủ để chứng tỏ em có đủ năng lực để đảm nhiệm chức vụ
này.” Tần Dập Dập cảm giác mình bị một cỗ sức mạnh không biết tên thúc đẩy cô
tiến về phía trước.
Mạc Kha cười gật đầu: “Tốt, như vậy mời vị lớp trưởng
sắp nhậm chức đầy kinh nghiệm của khóa toán học ban ba lên đài tự giới thiệu.”
Nói xong anh vỗ tay làm gương.
Phùng Hoan Nhi vui vẻ như trúng xổ số, giơ ngón tay
cái lên: ” Dập Dập, cậu thật là kẻ tài cao gan lớn!”
Cứ như vậy Tần Dập Dập như lọt vào trong sương mù lên
làm lớp trưởng lớp học toán. Kỳ thật bố cô có phản đối, ông cảm thấy việc học ở
trung học quá nặng, tư tưởng bảo thủ nghĩ rằng con gái không có thừa sức lực để
làm nhiều việc, đối với quyết định của cô nhíu mày thật lâu, dưới sự nhõng nhẽo
của cô mới đồng ý…
Từ đó về sau Tần Dập Dập thường thường không khống chế
được suy nghĩ cùng bước chân, không có việc gì liền chạy đến văn phòng tổ toán
học, không đến hai tháng đã đánh gục toàn bộ các giáo viên trong tổ toán đó.
Những giáo viên kia một khi nhắc tới ban ba thì khen
không dứt miệng lớp trưởng “Chính là đứa bé tết tóc hai bên đó sao? Thích đùa,
lại hay cười, ánh mắt cũng xinh đẹp, cãi lại ngọt, thông minh đáng yêu như
thiên sứ” …
Tần Dập Dập tựa vào bàn công tác của Mạc Kha da mặt
dày hỏi: “Thầy Mạc, thầy có đồng ý với cái nhìn của các giáo viên khác không?”
Mạc Kha luôn hết cách với cô lại không đành lòng trách
cứ, chỉ có thể cưng chiều tươi cười: “Đồng ý, Tần Dập Dập đức nghệ song hinh,
thông minh lại đáng yêu