
ngồi bên cạnh mình:"Nàng vất vả rồi."
"Nói linh tình gì đó!" Tiểu Tiểu trợn mắt, chỉ một ngón tay:"chàng là vì cứu thiếp nên mới bị thương ôi! trách nhiệm chăm sóc chàng đương nhiên
là do thiếp làm! Khoan đã nào, chẳng lẽ..." Tiểu Tiểu nheo mắt lại, tỏa
ra mùi vị uy hiếp: "chàng hối hận ?"
"Hối hận cái gì?" Tiểu Tiểu nói không đầu không đuôi, đại hiệp toàn cơ bắp đương nhiên nghe không hiểu.
"Hối hận đã cứu thiếp... Thậm chí là..." đôi mắt của Tiểu Tiểu nhanh
chóng nặn ra một chút nước mắt, định dìm chết đuối cái kẻ không hiểu
phong tình kia: "Hối hận cưới thiếp." Sợ Lệ Thú không hiểu, Tiểu Tiểu
lại thêm một câu: "nếu không sao chàng lại nói chuyện khách khí với
thiếp như vậy?"
Loại trạng thái này của Tiểu Tiểu tuyệt đối là giả, dưới tình huống này
người bình thường cũng sẽ vì dỗ dành thê tử nói ra tâm tình mà Tiểu Tiểu chờ mong đã lâu thôi!
Nhưng cái vị kia hoàn toàn không phải là người bình thường.
"Trước tiên, ta chưa từng hối hận, ta đã nói rồi, cưới nàng vốn là bất
đắc dĩ..." Nghe thấy thế mắt Tiểu Tiểu lập tức trừng lớn, muốn bày ra
trạng thái hùng hổ, đáng tiếc đường đường là đại hiệp sẽ không bị khí
thế của Tiểu Tiểu đè bẹp, bởi vậy Lệ Thú trái lại vẫn như trước mà nói
tiếp: "Nhưng là quyết định chính xác nhất của ta. Còn có, người Lệ gia
không bỏ vợ, không nạp thiếp, bởi vậy nàng nhất định phải luôn bên ta.
Cuối cùng..." Lệ Thú nhướn mày: "Ta đang suy ngẫm một chuyện, đợi đến
khi ta nghĩ ra đáp án lại nói tiếp cho nàng."
Ách... Nàng chỉ là muốn Đại đầu gỗ nói ra ba chữ kia thôi mà, Đại đầu gỗ lôi ra lắm đạo lý lớn thế làm gì?
Được rồi, được rồi, nàng nhận mệnh rồi, đại khái đời này nàng đừng mong nghe được mấy chữ kia từ miệng của Đại đầu gỗ!
Nhưng một yêu cầu khác, nàng cần phải đạt được mục đích.
"Thú ca, chàng đã không muốn để thiếp vất vả như vậy, đồng ý với thiếp
về sau tuyệt đối không để bị thương, cho dù là nguyên nhân gì." Yêu cầu
của Tiểu Tiểu như chém đinh chặt sắt.
"Ta sẽ không để bị thương nữa." Lệ Thú nghe lời lập tức cam đoan với Tiểu Tiểu.
"cho dù là nguyên nhân gì?" Nhưng Tiểu Tiểu không dễ bị lừa như vậy.
Lệ Thú nhíu mày, giương mắt nhìn Tiểu Tiểu thật sâu, hắn giải thích yêu cầu của Tiểu Tiểu: "Ta phải bảo vệ nàng."
"Cho dù là nguyên nhân gì!" Tiểu Tiểu kiên trì không lùi bước.
"thời điểm nàng gặp nguy hiểm là ngoại lệ."
"Chàng!" Tiểu Tiểu tức giận chu miệng.
"Tiểu Tiểu " âm thanh Lệ Thú đặc biệt nhu hòa: "Bảo vệ thê tử là trách nhiệm của trượng phu."
Biết chàng sẽ nói như vậy, chàng ..cái đại đầu gỗ này!
"Sống chung chăn, chết cùng huyệt, bây giờ ta còn không muốn chết, vậy
nên ta cần phải bảo vệ nàng, chuyện của nàng ta tuyệt đối không lui về
phía sau một bước."
Có đàn ông đối với một số chuyện tuy không hiểu, nhưng hắn vẫn làm cho
ngươi xem! Người đàn ông như vậy không cần thiết nói ra lời ngon tiếng
ngọt, không cần thiết từng canh giờ trong ngày đều nói "ta yêu nảng",
nhưng biểu hiện của hắn cũng thâm tình như vậy, hành động thường mạnh
hơn ngôn ngữ.
Tiểu Tiểu thỏa mãn thở dài, vậy là đủ rồi, như vậy là đủ rồi!
...
...
"Đại sư." Lúc Lệ Thú được Tiểu Tiểu đồng ý có thể tự do hoạt động, hắn
đi tìm Trụ trì trước tiên, bởi vì Trụ trì còn chờ hắn biểu diễn chiêu
thức võ công của mấy người thần bí kia!
"Lệ thí chủ." Trụ trì chắp tay trước ngực coi như là lời chào hỏi Lệ
Thú:"Không biết thương thế của Lệ thí chủ đã hồi phục tốt chưa?"
"Đã tốt lắm, trụ trì đại sư, chẳng qua là còn cần điều dưỡng một chút,
nhưng thi triển một bộ võ công thì không có vấn đề gì." Tiểu Tiểu cười
hì hì đi theo sau Lệ Thú, từ ngày đó nàng hiểu không cần lời ngon tiếng
ngọt của Lệ Thú — Lệ Thú cũng chắc chắn nói không nên lời — sau này nàng không cần rối rắm, nhưng nàng vẫn như trước cần cam đoan sẽ không bị
thương của Lệ Thú, hắn không muốn chết, mà nàng cũng không muốn chết!
Sống chung chăn, chết chung huyệt. Đây không phải nàng nói suông!
"Vậy phiền Lệ thí chủ ."
Lệ Thú gật đầu, nhìn vũ khí trên giá đỡ binh khí, Thiếu Lâm tự lấy tín
ngưỡng là Phật giáo, không chỉ là thánh địa của tôn giáo, mà còn là môn
phái lớn hết sức quan trọng của võ lâm, tuy bọn họ không tranh với đời,
nhưng không thể gạt bỏ sự thật võ nghệ của bọn họ rất cao cường.
Nhưng Phật gia quán triệt trong một chữ "Thiện", Thiếu Lâm tự cũng không thể khác.
Bởi vậy binh khí của Thiếu Lâm tự chủ yếu lấy côn bổng làm chủ, loại
binh khí này dùng để đẩy lui địch cùng phòng thủ là chủ yếu, không dễ
lấy đi tính mạng của người khác.
Điều này lại tạo thành phiền toái không lớn không nhỏ cho Lệ Thú, võ
công của hắn lấy Yêu Tuyệt kiếm làm chủ, Vân Hành dạy cho hắn Long Tường chưởng, Vô Nguyệt bộ chỉ là phụ, bởi vậy côn bổng của Thiếu Lâm tự với
hắn mà nói rõ ràng không tiện tay. Hơn nữa công kích của đám người thần
bí kia rõ ràng cũng là lấy đao kiếm làm chủ, làm thế nào để lấy côn bổng ra suy diễn những tinh túy của đao kiếm với hắn mà nói là một chuyện
phiền toái.
Lệ Thú hơi suy nghĩ một chút, liền quyết đoán từ trên giá vũ khí rút ra
côn bổng, Vũ tăng côn thật dài lại bị hắn dùn