
ên vào cung, chẳng qua chỉ là việc thuận nước đẩy
thuyền, tôi có làm hay không cũng chẳng thể cản bước chân nàng ta được,
mà nàng ta tâm tư sâu dày như thế đã nói cho tôi biết thân thế, chỉ sợ
cũng không để tôi tùy tiện từ chối, nếu kết quả không thể thay đổi chi
bằng cứ gán cho nàng ta một chút nhân tình. Hôm nay tôi không hứa hẹn gì với nàng ta cả, nàng ta cũng không ép buộc, có thể thấy thứ nàng ta
muốn ở tôi chỉ là một thái độ mà thôi, nhưng tôi đã nhận lời với nàng
ấy, vậy thì tự nhiên phải làm đến nơi đến chốn. Kỳ thực, tôi cũng không
rõ điều mình sắp làm rốt cuộc có đúng hay không, nhưng cảm tình của tôi
với Lý Nghiên rất phức tạp, ngoài kính phục còn có thương hại, có lẽ còn cả cảm giác tự coi thường chính bản thân nữa, đúng như lời một người đã nói, nàng ta thực sự mạnh hơn tôi.
Nhớ lại cái chết của cha,
trong lòng tôi chợt thấy chua xót, khó hạ bút viết tiếp, đành đặt bút
xuống, lấy chiếc hộp tre dùng đựng những mảng lụa ra, ghi rõ ngày tháng
rồi cất mảnh lụa vào trong. Từ lần đầu tiên quyết định ghi chép lại niềm vui nỗi buồn của mình, ngoảnh đi ngoảnh lại giờ đã nhiều đến chừng này
rồi.
Thấy Tiểu Khiêm đậu xuống đầu bàn, tôi vội khóa hộp tre cất
vào trong tủ, rồi quay lại gỡ mảnh vải lụa cuộn gọn dưới chân Tiểu Khiêm ra:
Hoàng liên hai đồng cân, lá dành dành hai đồng cân rưỡi, kim ngân hoa hai đồng cân rưỡi, sinh cam thảo nửa đồng cân, đun thuốc nhỏ
lửa, đợi nước sôi thì dùng. Lượng hoàng liên cho vào đã thấp hết mức
rồi, không thể bớt đi được, nếu vẫn thấy đắng thì cho thêm chút mật ong
vào. Tiều Đào không muốn quay về, chỉ sợ Tiểu Khiêm cũng muốn sang đây,
đi nghỉ sớm đi.
Tôi khẽ vỗ nhẹ đầu Tiểu Khiêm: “Đúng là đồ không
có chí khí.” Tiểu Khiêm nghiêng đầu nhìn tôi, tôi vẫy vẫy tay: “Đi tìm
con vợ nhỏ xinh đẹp của ngươi đi!” Tiểu Khiêm liền vỗ cánh bay đi luôn.
***
©STENT
Tôi hướng về Bình Dương công chúa đang ngồi ngay ngắn trên sạp quỳ vái hành lễ, công chúa nhấc tay cho tôi đứng dậy: “Ngươi cố tình sang cầu kiến,
có chuyện gì vậy?”
Tôi quỳ dưới đất thưa: “Dân nữ có chuyện muốn
thỉnh công chúa chỉ giáo.” Nói xong chỉ im lặng cúi đầu, công chúa cụp
mắt nhấp một ngụm trà, vẫy tay bảo bọn tỳ nữ trong phòng lui ra.
“Nói đi!”
“Có một nữ tử dung mạo xinh đẹp hơn dân nữ rất nhiều, vũ điệu rung động
lòng người, tâm tư thông tuệ, sở trường âm luật.” Tôi cúi người hồi đáp.
Công chúa cười nói: “Ngươi bây giờ đang nắm trong tay bốn phường hát, trong
nhà dĩ nhiên đông đảo mỹ nhân, cô gái nào được ngươi tán dương thế này
ắt không phải tầm thường.”
Tôi đáp: “Đấy là em gái Lý Diên Niên,
công chúa đã nghe qua tiếng đàn của Lý Diên Niên, tài nghệ chơi đàn của
cô ấy tuy không được như anh trai, nhưng cũng không hề tầm thường.”
Công chúa nói: “Nàng ta chỉ cần có được sáu bảy phần của Lý Diên Niên thì cũng đủ sống ở thành Trường An rồi.”
Tôi hồi đáp: “Phải đến tám phần.”
Công chúa hơi gật đầu, im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi dẫn nàng đến gặp bổn cung.”
Tôi áp hai tay xuống đất, ngẩng đầu nhìn công chúa nói: “Cầu công chúa cho
dân nữ thêm chút thời gian; dân nữ muốn gọt dũa miếng ngọc này cho đến
khi hoàn mỹ.”
Công chúa nói: “Ngươi đến bẩm báo bổn cung sớm thế này để làm gì?”
Tôi đáp: “Binh pháp viết: ‘Phù vị chiến nhi miếu toán thắng giả, đắc toán
đa dã; vị chiến nhi miếu toán bất dụng giả, đắc toán thiểu đa. Đa toán
thắng, thiếu toán bất thắng, nhi huổng ư vô toán hổ!’[7'> Những gì dân nữ làm được chỉ là chuẩn bị vũ khí sắc bén, tính toán bố cục thế nào hoàn
toàn do công chúa.”
[7'> Ý đoạn này là phàm trước khi khai chiến,
đoán được thắng là do tính toán đầy đủ. Trước khi khai chiến đoán không
thắng là do tính toán không chu đáo. Tính nhiều hơn tính ít, huống hồ
không tính gì. Quan sát đủ các mặt đó, ai thắng ai bại có thể đoán trước được.
“Ngươi nói chuyện thẳng thắn, có mấy phần giống với phong cách Hoắc Khứ Bệnh.”
“Công chúa thông minh, sắc sảo, dân nữ không phải nói xa nói gần, giấu giấu diếm diếm, ngược lại còn bị công chúa xem thường.”
Công chúa im lặng một hồi, đoạn nói: “Nghe nói một nửa số tiền mua phường
hát của ngươi là đi vay từ các cô nương trong nhà, lập chứng từ có viết
trong vòng một năm hoàn trả tiền thì trả lợi tức hai phần, trong vòng
hai năm hoàn trả thì lợi tức năm phần.”
“Dạ phải, dân nữ nhất
thời không gom nổi chừng ấy tiền, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội
kinh doanh cực tốt này, bất đắc dĩ chỉ có thể làm thế.”
Công chúa nói: “Nước cờ bất đắc dĩ của ngươi rất diệu, việc kinh doanh của Lạc
Ngọc Phường ngày một tốt đẹp, các cô nương của các phường hát còn lại
nhìn thấy sẽ do dự muốn mang ít tiền dành dụm đến cho ngươi, một chữ
‘lợi’ nhanh chóng liên kết một nắm cát rời, quan hệ gắn bó phúc họa cùng chịu, từ nay trở đi họ chỉ có thể một lòng theo ngươi. Tụ được lòng
người, thì chuyện gì cũng thành công một nửa rồi. Ngươi về đi! Thấy
ngươi hành sự, tin rằng ngươi sẽ không khiến bổn cung thất vọng, bổn
cung đợi xem viên mỹ ngọc của ngươi.” Bên ngoài mây giăng kín trời, sấm chớp ầm ầm, mưa rơi như trút nước,
trong phòng lạ