
u như vừa nhớ ra việc gì, lấy khăn tay đưa tôi: “Đúng lúc định nói chuyện với muội về cô ta.”
Tôi cầm chiếc khăn tay lên quan sát kỹ lưỡng, nguyên bản chắc là màu xanh
lá tre, nhưng vì dùng lâu nên màu sắc đã bạc đi nhiều, lại thêm chút
tình người lắng đọng dưới dòng chảy của tuế nguyệt . Khăn tay của nữ tử
bình thường hay thêu thùa hoa cỏ, nhưng hình thêu trên chiếc khăn tay
này lại độc đáo sắc sảo lạ thường, thoạt nhìn cứ tưởng chỉ là một nhánh
dây leo bám bên vách núi cheo leo, nhưng thật ra đấy là một chữ “Lý”
được thêu liền nét, hình như sợi dây leo, yêu mị phong lưu, song nếu
nhìn kỹ từng nét mác nét móc, lại thấy sắc bén lạnh lẽo tựa băng sương.
Tôi ngước mặt nghi hoặc nhìn Hồng cô, bà liền giải thích: “Chiếc khăn này
do Lý tam lang vô tình nhặt được trong nhà, hắn đưa cho ta, bảo ta hỏi
chủ nhân là ai. Trong nhà tuy cũng có cô nương họ Lý khác nữa, nhưng chữ “Lý” đặc biệt thế này thì chỉ có Lý Nghiên thôi. Ta vì không biết muội
định làm gì với Lý Nghiên nên không dám nói gì, chỉ nói với Lý tam lang
là để ta cầm đi hỏi thăm.”
Tôi cầm chiếc khăn trong tay mân mê
không nói gì, Hồng cô đợi một lúc rồi nói tiếp: “Phụ thân của Lý tam
lang là Lý Quảng tướng quân, tước vị thuộc hàng Cửu khanh[5'>, chú là An
Lạc hầu Lý Thái càng cao quý hơn, đứng trong hàng Tam Công[6'>. Hắn tuy
xuất thân hiển hách nhưng hoàn toàn không giống Hoắc đại thiếu gia,
không kiêu quá đáng, văn tài võ công đều thuộc hạng xuất chúng. Hiện tại chiến sự Tây Vực thường xuyên xảy ra, tương lai hắn rất có khả năng sẽ
được phong hầu bái tướng. Chỉ một chữ “Lý” khiến cho Lý tam lang thất
thần rồi, nếu được tận mắt nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc và lan tam huệ
chất của Lý Nghiên, chỉ sợ cả hồn phách cũng bị cô ta hút đi mất. Đối
với Lý Nghiên, chẳng còn con đường nào tốt hơn là gả vào Lý gia đâu.”
Hồng cô lắc đầu cười, “Thật ra nữ tử như Lý Nghiên thế gian khó tìm, cô
ta mà chịu bộc lộ nhan sắc với người đàn ông nào, thì thử hỏi ai mà
kháng cự nổi chứ?”
[5'> Chức quan to nhà Chu thời xưa: Thiếu sư, Thiếu phó, Thiếu bảo, Trung tề, Tư Đồ Tông bá, Tư mã, Tư khấu, Tư không.
[6'> Ba chức quan lớn nhất triều đình thời cổ Trung Hoa, gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo.
Tôi vốn định đem chiếc khăn tay cho Lý Nghiên, nghe đến đây liền đổi ý. Tôi cầm khăn tay lên: “Tỷ tìm đại một cô nương nào trong nhà họ Lý, dẫn Lý
tam lang đi xem mặt, nói khăn tay của người đó.” Nói rồi tôi cúi xuống
ăn cơm. Lý tam lang dám từ nét chữ liên tưởng đến phong thái nét người,
khẳng định kỳ vọng rất cao, một khi nhìn thấy cô nương kia chắc chắn sẽ
thất vọng mà từ bỏ, như vậy cũng là chuyện tốt với hắn.
Hồng cô
ngây ra một lúc, nhìn tôi chăm chú ăn cơm, đoạn lắc lắc đầu thở dài:
“Đoán không ra mấy người bọn muội định làm gì nữa, nhìn muội đối xử với
Lý Nghiên rõ ràng là muốn nâng đỡ, nhưng tới giờ đến một chút động tĩnh
cũng chưa có. Nếu Lý tam lang mà còn chưa được, trong thành Trường An
này còn tìm đâu ra người tốt hơn.”
Hồng cô nói xong cầm đũa lên
bắt đầu ăn, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh hãi, tôi
gật đầu, rồi cúi xuống tiếp tục ăn. Hồng cô ngậm cơm trong miệng, ngây
người ra hồi lâu rồi mới lẩm bẩm cảm thán: “Hai người bọn muội, hai
người bọn muội….”
Dùng cơm xong, tôi và Hồng cô thương lượng về việc kinh doanh của phường hát một lúc, sau đó tôi mới vội vã đi về phòng mình.
Trăng đã treo lơ lửng trên đỉnh cây liễu, Tiều Đào, Tiểu Khiêm vẫn chưa quay
về, đang sốt ruột thì thấy Tiểu Khiêm đập cánh hạ xuống bậu cửa sổ. Tôi
với tay ra, nó liền đậu vào tay tôi, tôi mỉm cười gỡ mảnh vải buộc ở
chân nó, những con chữ li ti như con nhặng:
Tiều Đào lại gây ra
họa gì rồi? Sao lại biến thành quạ đen? Bọn muội đánh nhau, ta vô tội
lại phải hứng lấy tai ương, hôm nay mặc y phục màu trắng, bị Tiểu Đào
đậu lên người, mực trên áo vẫn chưa gặt sạch, vẫn còn vết mờ, bộ này coi như phải bỏ đi rồi, đã thế còn phải giúp nó tắm rửa cho sạch. Hôm qua
nói đau họng, đã nghe lời ta sắc thuốc uống chưa?
Tôi cầm lấy tấm vải đã được cắt cẩn thận, nhấc bút viết:
Huynh đừng chiều nó, bây giờ nó chẳng sợ muội gì cả, gây họa xong liền tháo
chạy. Họng đã ổn hơn rồi, chỉ là hoàng liên hơi đắng. Lần thứ hai đun
thuốc chỉ cho một ít vào thôi.
Viết xong liền cuộn lại buộc vào chân Tiểu Khiêm, giương tay thả nó bay đi.
Đưa mắt nhìn Tiểu Khiêm mất hút trong đêm tối, tôi mới cúi đầu nhìn chiếc
bình gốm, hoa kim ngân xòe cánh nổi trên mặt nước, sắc trắng sắc vàng
đan xen nhau, dưới ánh đèn đẹp lạ thường. Tôi rót cho mình một cốc, uống vài ngụm rồi lại lấy vải ra viết:
Đọc sách rồi mới biết hoa kim
ngân còn có một tên gọi khác là “uyên ương đằng”, lúc hoa nở, đầu tiên
chỉ là màu trắng, sau chuyển sang vàng, lúc trắng như ngân, lúc vàng như kim, sắc vàng sắc bạc ánh vào nhau, rực rỡ khôn cùng, cho nên mới được
gọi là kim ngân hoa. Lại vì một đài hai hoa, hai nhụy vươn ra ngoài,
thành cặp thành đôi, như hình với bóng, giống như nam nữ tương phùng,
uyên ương đối vũ, nên được gọi là “uyên ương đằng”… Hôm nay tôi quyết
định đưa Lý Nghi