Pair of Vintage Old School Fru
Đại Mạc Đao

Đại Mạc Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324914

Bình chọn: 8.00/10/491 lượt.

nhiều.”

Lý Nghiên khẽ nói: “Muội sẽ đọc hết, đa tạ Hồng cô quan tâm.”

Hồng cô gật đầu cười cười: “Ta còn đến phường kỹ nữ trả giá cao mời mấy cô

nương tinh thông thuật này nhất trong thành Trường An về giảng bài cho

muội. Giờ học ta sẽ cho người kê bình phong ngăn cách, một mặt không để

họ biết đang giảng giải cho ai, mặt khác muội có thể một mình ngồi nghe, không phải ngượng ngùng, cứ mặc sức suy nghĩ.” Mặt Lý Nghiên đỏ ửng như tụ máu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hồng cô hết nhìn Lý Nghiên lại

quay sang nhìn tôi, cười tà mị, tựa như hết sức hài lòng khi nhìn thấy

chúng tôi lúng túng: “Ngọc nhi, hay là muội cũng cùng học với Lý Nghiên

đi! Đằng nào thì sớm muộn cũng sẽ cần.” Thấy tôi nghiêng đầu trừng mắt

nhìn, Hồng cô bật cười nói: “Ta nói sai gì nào? Chẳng lẽ muội về sau

trong lòng không có người đàn ông nào à? Hai người không thể…”

Hồng cô hôm nay lại thích đùa dai. Không muốn cho bà nói hết, tôi vọi ngắt

lời: “Hồng cô, muội vẫn còn mấy lời muốn nói riêng với Lý Nghiên.” Hồng

cô vội ngừng cười đùa, đứng dậy đi ra.

Tôi đặt chiếc gương đồng

trước mặt Lý Nghiên: “Mẫu thân cô dạy cô ca múa, dạy cô đi đứng hành

động thế nào cho mỹ lệ yêu kiều, nhưng bà ấy đã bỏ sót một điều. Ánh mắt cô có thể rất xinh đẹp đáng yêu, có thể ẩn giấu nội tâm thầm kín, có

thể lạnh lẽo thảm thiết, có thể âu sầu thương cảm, nhưng không thể lãnh

đạm, càng không thể lạnh như mũi đao. Nếu đến ta cô cũng không thể giấu

được, thì làm sao giấu được hoàng đế? Cô hãy về quê thăm ruộng, ngắm xem ánh mắt của các cô gái nông thôn mười sáu mười bảy tuổi trông như thế

nào, quan sát thật kỹ càng ánh mắt ấy, rồi xem lại ánh mắt của chính

mình. Ta cũng không phải là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi bình

thường nên chuyện này không giúp được, cô phải tự học hỏi thôi.”

Lý Nghiên im lặng một lúc rồi nói: “Ta nhất định sẽ học được.”

Tôi nói: “Mẫu thân không cho cô khóc, nhưng từ nay trở đi, ta muốn cô khóc, muốn cô bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi lệ, không phải chỉ là khóc mà

phải khóc sao cho thật đẹp, thật thanh tú, khóc như hoa lê dầm mưa, hải

đường đẫm sương. Nghe đồn lúc bệ hạ đưa Vệ Tử Phu vào cung, vì Trần

hoàng hậu đương thời không đồng ý, vì ngại thế lực của mẫu thân Trần A

Kiều là Quán Đào trưởng công chúa, hơn một năm liền bệ hạ không gặp Vệ

Tử Phu, về sau khi gặp lại, Vệ Tử Phu khóc xin bệ hạ cho nàng xuất cung. Ta tin cô biết câu chuyện này từ lâu, kết quả ra sao chúng ta cũng biết rồi. Nước mắt và nụ cười đều là vũ khí của cô, cô cần phải suy nghĩ xem làm sao để sử dụng chúng.”

Lý Nghiên hít một hơi thật dài rồi gật đầu.

Tôi lặng im nghĩ ngợi một lúc thấy không còn thiếu sót gì nữa: “Đại khái có mấy chuyện đấy, những việc còn lại nhìn chung khá đơn giản, hàng ngày

lúc nào rảnh chúng ta lại ngồi ôn lại những chuyện của bệ hạ từ lúc

người còn bé đến giờ, tuy cô sớm đã nghe qua, nhưng lần này cô có thể

nghe lại để nhớ kỹ hơn, kết hợp với việc đọc binh pháp có thể suy xét kỹ càng tính tình của bệ hạ.”

Lý Nghiên nghe xong liền đứng dậy,

cẩn thận chỉnh đốn lại y phục, quỳ xuống trinh trọng hành lễ vái lạy

tôi. Tôi muốn đỡ nàng dậy, nhưng nàng nắm lấy tay tôi nói: “ Xin hãy để

ta làm cho trọn lễ, vì tương lai cô sẽ phải quỳ xuống hành lễ với ta còn long trọng hơn, chỉ là căn phòng này không xứng đáng với tâm tư của cô

hôm nay.” Tôi rút tay lại, thản nhiên nhận lễ của nàng.

***

Quả kim ngân vừa mới chín tới được mang đến, theo lời dặn của thợ làm vườn, tôi đem hạt trồng trong luống hoa nhỏ mới vun, mùa xuân năm sau hạt sẽ

nảy mầm. Tôi muốn đợi đến khi hoa nở rồi sẽ mời chàng đến ngắm hoa,

không biết chàng có đến không? Hay là tôi nên trồng thêm ít hoa ở Thạch

phủ nữa? Chàng đối xử với tôi rất tốt, mỗi câu hỏi của tôi chàng đều trả lời kỹ càng, mỗi yêu cầu của tôi, chỉ cần không liên quan đến Thạch

phảng, chàng cũng đều đáp ứng. Nhưng chàng đặt tôi ở chỗ nào trong trái

tim chàng đây? Có lúc tôi cảm nhận chàng ngày càng gần tôi hơn, nhưng hễ tôi vừa giơ tay ra, chàng lại đột nhiên xoay người bỏ tôi đi rất xa, vì sao thế?

….

©STENT

Tôi dừng bút trầm lặng suy

nghĩ, đúng thế! Vì sao thế? Chẳng lẽ tôi phải vĩnh viễn thăm dò đoán mò

cảm xúc của chàng? Lấy chiếc hộp trúc ra, tôi cất mảnh lụa vào trong,

rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong thư phòng, Lý Nghiên

đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn, tôi đứng ở cửa ra vào một lúc sau nàng

ta mới giật mình nhận ra, ngẩng đầu nhìn tôi: “Muốn cùng ta đọc sách

không?” Tôi lắc đầu, đi vào phòng ngồi đối diện với nàng.

Tôi nói: “Ta muốn rủ cô đi gặp Lý sư phụ hỏi một chuyện.”

Lý Nghiên nói: “Chuyện gì? Chuyện của ca ca ta cũng biết, hỏi ta cũng được mà, có khi lại thấy dễ chịu hơn.”

Tôi mân mê ống tay áo đáp: “Tâm tư của nam giới nên để nam giới trả lời,

phụ nữ không dò đoán chính xác được trái tim đàn ông đâu, hơn nữa ca ca

của cô còn đang…” Tôi nhìn Lý Nghiên rồi lè lưỡi trêu, “Có đi cùng ta

không?”

Lý Nghiên cười nói: “Được phép làm biếng, sao mà không

đi?” Nói rồi gập sách đứng dậy. Tôi vừa khóa cửa phòng vừa nói: “Đợi cô

đi rồi, ta sẽ thanh lý hết đốn