
trái tim.”
Lý Nghiên ngưng tiếng cười, ngồi thẳng
người nhìn tôi một lúc rồi cúi đầu làm thinh. Lý Diên Niên nghiêng đầu
nhìn tiểu muội như vừa nghĩ ra điều gì, nhất thời trong phòng trở nên im ắng tĩnh lặng.
Phải một lúc sau Lý Diên Niên mới nhìn tôi cười
áy náy: “Tôi là người dạy nhạc, chỉ có thể dùng âm nhạc truyền tải tiếng lòng, muốn vậy trước tiên cần phải thổi được một khúc nhạc cho tốt đã,
tôi nghe Phương… nghe người ta nói Ngọc nương đã học thổi sáo rồi.”
Lý Diên Niên vừa nói vừa lấy chiếc sáo ra thổi một đoạn, tôi chăm chú lắng nghe. Lý Diên Niên thổi xong nói: “Tiểu muội tôi cũng biết thổi sáo
đấy, tuy thổi không hay lắm nhưng miễn cưỡng cũng có thể dạy người khác. Hai người hay ở cùng nhau, có thể nhờ tiểu muội dạy cho Ngọc Nương.”
Tôi gật đầu cười, cái gọi là nói “không hay lắm’ của Lý Diên Niên đối với người bình thường ắt hẳn là rất hay.
Lý Nghiên đột nhiên đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng bỏ ra ngoài. Tôi chắp
tay vái Lý sư phụ, ra ý bảo y không phải tiễn chân, rồi xoay người đuổi
theo Lý Nghiên.
Trong phòng không thắp đèn, chỉ có ánh trăng cuồn cuộn tràn vào. Lý Nghiên quay mặt hướng ra cửa sổ, cả người chìm trong
ánh trăng, dáng dấp cô độc như ánh trăng sáng trên trời kia, tuy thần
thái, tư chất xinh đẹp trong sáng như trăng, nhưng lại toát lên vẻ cô
đơn tĩnh lặng.
Tôi đứng ở cửa nói: “Nếu bây giờ ngươi hối vẫn còn kịp đấy, cùng lắm là đắc tội với Bình Dương công chúa, nhưng ta có thể
gỡ được chuyện đấy.”
Lý Nghiên đứng yên bất động, nhẹ nhàng nói:
“Ta rất ghen tỵ với cô, cô sống tự do như thế, có thể làm việc mình muốn làm, theo đuổi niềm vui của chính mình.”
Tôi ngắt lời: “Bây giờ cô cũng đang làm việc cô muốn làm mà, có ai bắt ép cô đâu.”
Lý Nghiên nói: “Nhưng tự bản thân ta ép ta. Kim Ngọc, cô không hiểu được
đâu, ta cũng hy vọng cô vĩnh viễn không phải nếm trải cảm giác tự ép
buộc bản thân thế này.”
Tôi không biết nên nói gì để an ủi nàng
ta, lặng im một lúc mới tiếp lời: “Hôm nay cô đi nghỉ sớm đi! Ngày mai
lại tiếp tục.” Nói xong liền xoay người chậm rãi rời đi, tâm tình trầm
lắng xuống, đột nhiên Tiều Đào đang bay trên không lao vù xuống đậu vào
vai tôi. Tôi vừa thấy dưới chân nó có cuộn vải nhỏ liền vui trở lại, vội vã chạy nhanh về phòng.
***
Công chúa được thị nữ đỡ bên
cạnh, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi sáng sớm hỏi phủ công chúa có rừng trúc
không, cầu xin bổn cung cho phép ngươi dùng rừng trúc, vì sao phải đặc
biệt thu xếp ở đó?”
“Có hai nguyên nhân, thứ nhất, mỹ nhân cũng
giống như hoa, phong thái khác nhau, có người như mộc lan tươi đẹp, phú
quý, có người như thu cúc thanh cao đạm nhạt, cũng có người như hải
đường mộc mạc yêu kiều động lòng người, hoa khác nhau nên ắt có cách
ngắm hoa khác nhau, chỉ như thế mới có thể chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp độc
đáo của từng loài hoa được. Thứ hai, thế nhân ai cũng dễ nhớ tới ấn
tượng đầu tiên, nếu cảm thấy mềm yếu đáng thương thì về sau trong lòng
ắt sẽ tràn đầy thương tiếc, nếu cảm thấy cao quý thanh tú, ắt hẳn cũng
nảy lòng tôn kính. Vì thế lần đầu gặp nhau rất quan trọng, nếu đã có
thiên thời địa lợi giúp đỡ thì đương nhiên không thể lãng phí.” Lần đầu
tiên nghe Hồng cô giảng giải đạo lý này, tôi và Lý Nghiên hết sức ngạc
nhiên, cuối cùng mới hiểu tại sao mấy vị công tử thiếu gia kia không hề
đoái hoài gì đến kiều thê mỹ thiếp ở nhà, mà chỉ ngày ngày lui tới chốn
phường hát, lầu xanh, thủ đoạn cám dỗ, mị hoặc thế này, nhất định các cô gái bình thường khó mà nghĩ tới được.
Giải thích xong, tôi lập tức được dẫn đi xem rừng trúc.
Vừa khéo đúng lúc mặt trời đang lặn, tầng tầng lớp lớp mây hồng bao phủ bầu trời phía Tây, ấm áp vô cùng, càng về phía Đông sắc hồng càng nhạt đi,
dần dần hòa vào sức mạnh trời xanh biếc tịch mịch kia, rừng trúc trong
sáng chiều tà cũng hơi ửng lên sắc đỏ hây hây, trong quầng sáng ấy vẫn
là vẻ rậm rạp xanh tươi của lá cây.
Lý Nghiên đứng quay lưng về phía chúng tôi, người dựa vào cây trúc, dáng đứng rất đẹp.
Công chúa chăm chú nhìn bóng dáng ấy một hồi rồi mới thấp giọng hỏi: “Là ngươi bảo cô ta làm thế à?”
“Không phải ạ, dân nữ chỉ dặn cô ấy đứng đợi ở rừng trúc, cũng không nói thêm
gì, thậm chí còn không nói với cô ấy là công chúa muốn gặp ở đây. Mọi
chuyện không thể không chuẩn bị, nhưng nếu tận lực quá mức để dàn xếp có khi lại thành thừa thãi.”
©STENT
Công chúa khẽ thở dài:
“Chỉ một tấm lưng mà đã khiến người ta phải suy tưởng miên man, muốn
được nhìn dung mạo nàng, nhưng cũng sợ bị thất vọng, dung mạo của cô ta
ngàn vạn lần không được thua kém dáng điệu kia, tâm thái thấp thỏm bồn
chồn thế này đích thực không thể có nếu triệu kiến cô ta ở trong nhà.”
Tôi chỉ hơi nhoẻn miệng cười không nói gì, công chúa ngắm nhìn thêm lát nữa rồi mới giơ tay ra hiệu thị nữ đứng yên tại chỗ, tự mình chầm chậm bước về phía rừng trúc. Tiếng bước chân làm kinh động Lý Nghiên, nàng ta
giật mình quay đầu, miệng nở một nụ cười, một tay chỉ về phía mặt trời
lặn định nói gì đó, chợt nhìn rõ người đến là ai, nàng ta thoáng kinh
hoảng, lập tức cúi lạy công chúa.
Công chúa vội