
nói: “Đứng dậy rồi hãy nói.” Lý Nghiên quỳ gối dập đầu một cái rồi mới từ từ đứng dậy.
Vóc dáng nàng như tôn thêm vẻ đẹp cho trúc, lạt váy xanh xõa trên mặt đất,
trên đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc xanh biếc, ngoài ra không còn món
nữ trang nào cả. Công chúa lại ngắm nhìn Lý Nghiên lần nữa, nghiêng đầu
nhìn tôi cười: “Đích thị là mỹ ngọc, lại còn là tuyệt thế mỹ ngọc ‘Hòa
thị bích’[2'>. Bổn cung vừa rồi bị dung mạo của ngươi làm cho giật mình
kinh hãi, trong lòng không muốn ngươi phải quỳ xuống chút nào.”
[2'> Hòa thị bích: viên ngọc bích của nhà họ Hòa, một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc.
Tôi nhìn Lý Nghiên, những việc mà ta có thể làm chỉ có thế này thôi, từ giờ trở đi mọi chuyện cô phải dựa vào chính mình. Ánh mắt cả hai chạm vào
nhau, rồi cùng không biến sắc mà dịch chuyển ra hướng khác.
Lúc
đi xe ngựa có hai người, lúc về xe chỉ còn một người, vừa mới vào nhà,
Lý Quảng Lợi đã vội vã chạy ra đón: “Công chúa có hài lòng với tiểu muội không?” Tôi khẽ gật đầu, hắn liền vung tay vẫy lung tung, hét ầm lên
sung sướng.
Lý Diên Niên vẫn đứng im dưới bóng cây, tựa như không hề động đậy gì từ lúc chúng tôi rời khỏi nhà. Trời đã ngả tối, không
nhìn rõ sắc mặt y, chỉ thấy lúc y vừa nhìn thấy tôi gật đầu chợt ra sức
đấm mạnh vào thân cây bên cạnh. Lý Quảng Lợi giật mình hét lên: “Đại
ca!” Phương Như không biết từ đâu đi tới, muốn đến gần nhưng lại dừng
bước đứng yên một chỗ.
Tay Lý Diên Niên hơi trầy xước, máu chảy
ra. Tôi nhìn Phương Như đưa tay ra ý bảo cô qua đấy, rồi nhìn Lý Quảng
Lợi nói: “Ngươi quay về trước đi.” Lý Quảng Lợi nhìn ca ca thăm dò một
lúc rồi lớn tiếng gọi, nhưng chỉ thấy Lý Diên Niên đứng bất động, nên
đành từng bước vừa đi vừa quay đầu nhìn rồi chầm chậm rời hẳn.
Mặt Phương Như hơi ửng đỏ, cô dùng khăn tay giúp Lý Diên Niên lau vết máu,
nhẹ nhàng phủi đi mấy mảnh vỏ cây dính trên vết thương. Lý Diên Niên
nhìn tôi nói: “Có lẽ việc ta hối hận nhất đời này chính là đến Lạc Ngọc
phường.”
Tôi nhìn Phương Như đáp: “Không phải tất cả đều là chuyện xấu chứ?”
Ánh mắt Lý Diên Niên nhìn khuôn mặt Phương Như thoáng vẻ dịu dàng nhưng lúc nhìn sang tôi thì đã lạnh lùng như băng rồi: “Tuy tiểu muội nói đây là
thứ muội ấy muốn, đều là chủ ý của muội ấy, nhưng ta vẫn không thể không căm ghét ngươi, ngươi làm ta thật sự thất vọng, ngươi tham vinh hoa phú quý vậy sao? Không mảy may tiếc nuối hy sinh đời một người con gái
sao?”
Tôi điềm tĩnh cười : “Muốn căm ghét oán hận ta xin cứ tự
tiện ! Nhưng dù gì thì Lý Nghiên cũng đã đặt chân lên con đường không
thể quay đầu lại rồi, mặc cho ngươi tán thành hay phản đối đều phải giúp đỡ cô ấy, dùng tất cả tài hoa của ngươi mà giúp đỡ cô ấy.”
Bỏ
lại Lý Diên Niên trơ ra như tượng gỗ, tôi xoay người rời đi, chợt thấu
hiểu mấy lời lúc Lý Nghiên nắm tay tôi nhòa lệ nói, có rất nhiều chuyện
không thể giải thích được, cũng không có cách giải thích.
Về đến phòng đã thấy Hồng cô đang ngồi trên sập đợi, tôi ngồi xuống đối diện, bà hỏi: “Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Tôi gật đầu: “Lý Nghiên lần này thật sự phải cảm ơn tỷ nhiều, tỷ dàn dựng
khung cảnh màn gặp gỡ quả nhiên lay động được công chúa, làm người đã
gặp không ít mỹ nhân như công chúa phải thất thần, mấy lí lẽ thưởng
người như thưởng hoa có lẽ sớm đã làm công chúa động lòng rồi, công chúa khẳng định sẽ tận lực khiến cho lần đầu Lý Nghiên tiếp kiến bệ hạ cũng
sẽ tuyệt đối phi thường.”
Hồng cô che miệng mỉm cười: “Lăn lộn
chốn phong trần nửa đời người, mấy chuyện tai nghe mắt thấy toàn là đấu
sắc so dáng, nếu chỉ luận những chuyện này, con gái nhà lành làm sao
vượt qua được chúng ta? Bây giờ chỉ còn xem Lý Nghiên thôi, không biết
cô ta định làm sao tiếp kiến bệ hạ.”
Tôi yên tĩnh ngồi xuống một
lúc, chợt bật dậy lấy chiếc khăn tay màu xanh Hồng cô đưa hôm nọ, ngắm
thân dây leo quấn thành hình chữ “Lý”, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nhấc khăn lên đốt trước đầu ngọn nến, nhìn nó từng chút từng chút một
cháy đỏ rực lên, sau đó chuyển thành màu đen, rồi màu xám, lúc tia lửa
suýt chạm vào tay tôi, tôi vội thả lỏng ngón tay, góc khăn cuối cùng vẫn cháy đỏ hồng hồng rơi xuống mặt đất, nhanh chóng biến thành tro bụi,
không thể nhận ra nguyên dạng nữa.
***
Tôi cầm thiệp mời trong tay ngắm ngía, ngờ vực hỏi: “Hồng cô, tỷ nói xem tại sao công chúa mừng thọ lại mời chúng ta đến?”
Hồng cô vừa soi mình trước gương trang điểm vừa nói: “Chắc vì nể mặt Lý
Nghiên, có vẻ Lý Nghiên tuy chưa tiến cung nhưng đã rất được lòng công
chúa. Thời trẻ ra vào cửa phủ vương hầu cũng là chuyện bình thường,
không ngờ đên hôm nay vẫn có cơ hội làm khách quý phủ công chúa, thật
phải đa tạ Lý Nghiên.”
Thấy tôi ngồi im lặng, trầm mặc suy nghĩ,
Hồng cô cười nói: “Đừng nghĩ nữa, đến nơi rồi khắc sẽ biết. Mau mau thay y phục rồi trang điểm đi.”
Tôi lắc đầu cười: “Tỷ trang điểm đẹp
là được, muội chỉ chọn một bộ đơn giản, đeo thêm chút trang sức, không
bất nhã là được rồi.”
Hồng cô hơi chau mày, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng tôi đã ngắt lời luôn: “Lần này nghe muội đi.” Hồng cô thấy vẻ mặt ki