
t ngắm nhìn bầu trời, nằm im bất động,
không còn chút sức lực, cũng không muốn động đậy gì nữa, cứ thế này đi!
Để tất cả kết thúc trong sự trong sạch của tuyết trắng, không nhuốm một
giọt máu nào.
Lang huynh hú gọi tìm tôi, nó dùng chân gạt hết
tuyết phủ đầy trên người tôi, định dùng mõm kéo tôi đi. Nhưng lúc ấy nó
còn nhỏ, không còn đủ sức kéo tôi, đành nằm phục lên người tôi, dùng cả
thân thể bảo vệ tôi, không ngừng dùng lưỡi liếm láp mặt tôi, tay tôi,
muốn truyền cho tôi hơi ấm của mình. Tôi xua nó đi, bảo nó rằng nếu bầy
sói không đến kịp, nó sẽ chết cóng trong tuyết, nhưng nó vẫn cứ ngang
bướng túc trực bên tôi.
Lang huynh nhìn tôi không chớp mắt, hễ
tôi nhắm mắt lại, nó liền ra sức dùng lưỡi liếm tôi. Ánh mắt của Lang
huynh và cha hoàn toàn không giống nhau, nhưng tâm tư ý tứ bao hàm trong ánh mắt ấy thì giống như lột, đều muốn tôi phải tiếp tục sống. Tôi nhớ
lại lời hứa với cha, bất kể va vấp thế nào cũng phải sống tiếp, mà nhất
định phải sống sao cho thật vui vẻ, bởi tâm nguyện duy nhất của cha là
muốn tôi sống sót. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Lang
huynh, nói với nó: “Ta sai rồi, ta muốn tiếp tục sống, ta nhất định sống tiếp.” May mà bầy sói đã đến kịp, tuyết cũng đã ngừng rơi, tôi được bầy sói cứu, bọn chúng dùng thân thể và máu nóng của những con thú săn được giúp chân tay tôi khôi phục cảm giác…
©STENT
“Tôi chợt
kêu lên: “Đừng nói nữa! Mục Đạt Đóa, đối với ngươi đây chỉ là quá khứ,
nhưng những chuyện này là vết thương lòng ta, nó đã từng chảy máu đầm
đìa, khó khăn lắm mới cầm được máu, tại sao ngươi lại xuất hiện trước
mặt ta, đem những vết thương đã lành miệng rạch hết cả ra? Ngươi đi về
đi! Nếu ngươi vẫn hoài niệm tình bạn hồi nhỏ của chúng ta, thì xin ngươi hãy coi như chưa nhìn thấy ta, Ngọc Cẩn ngày xưa từ lâu đã không còn
rồi, người ấy đã chết rồi, đã chết trong bão tuyết năm đó rồi.”
Tôi phẩy tay áo định bỏ đi, nhưng Mục Đạt Đóa nắm chặt tay áo tôi, lí nhí gọi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Trước khi rời bỏ Hung Nô, tôi, Ư Thiền, Nhật Đê và Mục Đạt Đóa rất thân với
nhau. Vì cha, nên tôi và Ư Thiền thân nhau hơn mấy người còn lại. Ư
Thiền, Nhật Đê và tôi mỗi lúc ra ngoài đi chơi thường không thích dẫn
theo Mục Đạt Đóa, vì cô ta một là không nói năng gì, hai là cứ thô lố
mắt nhìn chúng tôi, tôi mới trêu rằng: “Gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ
cho ngươi đi chơi cùng.” Cô ta khăng khăng lắc đầu, khinh khỉnh bảo tôi: “Ngươi còn không biết mình bao nhiêu tuổi, có khi ít tuổi hơn ta, thế
mà dám đòi ta gọi tỷ tỷ.” Nhưng dù cho chúng tôi chơi ở đâu đi nữa, Mục
Đạt Đóa đều lẵng nhẵng theo sau, đuổi đi không được, ngày tháng trôi
qua, hai người chúng tôi cũng thân hơn, vì cả hai đều cố chấp giống
nhau, ngông cuồng nghịch ngợm giống nhau, thích náo loạn điên cuồng như
nhau. Sau khi tôi quyết định mình bao nhiêu tuổi, bèn kêu Mục Đạt Đóa
gọi mình là tỷ tỷ, cô ta suy nghĩ một đêm rồi bất ngờ khoái chí gọi tôi
như thế. Tôi cứ băn khoăn không hiểu sao Mục Đạt Đóa lại chịu nghe lời,
về sau nghe Ư Thiền kể mới biết hóa ra cô ta nghĩ gọi một tiếng tỷ tỷ có thể khiến tôi sau này chuyện gì cũng sẽ nhường nhịn, nên vui vẻ gọi
thôi!
Nghe mấy tiếng “tỷ tỷ”, tim tôi tự nhiên mềm nhũn, tôi nhẹ
nhàng nói: “Ta hiện giờ sống rất tốt, ta không muốn quay về, cũng không
thể quay về.”
Mục Đạt Đóa im lặng một lúc, đoạn gật đầu: “Muội
hiểu rồi, tỷ không muốn gặp thiền vu, muội sẽ không kể với thiền vu là
đã gặp tỷ.”
Tôi nắm lấy tay cô ta: “Cảm ơn, bao giờ các ngươi quay về?”
Mục Đạt Đóa cũng vui vẻ nắm lấy tay tôi: “Ngày mai, cho nên hôm nay mọi
người đều rất bận, chẳng có ai quản, muội mới tự mình chạy đi chơi.”
Tôi cười nói: “Ta dẫn ngươi đi xung quanh một lát! Sẽ dặn cả nhà bếp nấu
mấy món ăn độc đáo của người Hán cho ngươi ăn, coi như là cáo biệt.”
Mục Đạt Đóa nghẹn ngào gặng hỏi: “Về sau chúng ta còn có thể gặp lại không?”
Quay đầu nhìn lại, từng dấu chân đều rất rõ rang, nhưng chúng ta đã không
còn tìm được đường về nữa rồi. Tôi cay đắng nói: “Ta hy vọng sẽ không
phải gặp lại nữa, ta và Y Trĩ Tà tuyệt đối không thể gặp lại mà cười xòa xóa hết ân cừu, hơn nữa ngươi đã chọn hắn, nếu gặp lại có lẽ chỉ làm
khó cho ngươi.”
Gương mặt Mục Đạt Đóa lập tức đỏ bừng lên, vừa
xấu hổ vừa ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống đất. Ý tôi vốn nói cô ta đã
chấp nhận Y Trĩ Tà làm thiền vu của bọn họ, nhưng nhìn sắc mặt ấy, trong lòng tôi chợt hiểu ra, cũng không rõ là cảm giác gì, chỉ thờ ơ hỏi:
“Ngươi là phi tử của hắn rồi à?”
Mục Đạt Đóa lắc lắc đầu, khẽ thở dài: “Thiền vu đối với muội rất tốt, vì thế yên chi rất ghét muội, lần
này đến Hán triều, không ai đồng ý cho muội đi cùng cả, nhưng muội vẫn
muốn đi, thiền vu cũng đành đồng ý, yên chi chỉ vì chuyện này đã làm ầm
lên một trận. Muội chưa hiểu tâm tư thiền vu như thế nào, nhưng nếu
người muốn lập muội làm phi tử, muội chắc chắn sẽ bằng lòng.” Cô ta
ngượng ngùng, vừa nói vừa lén liếc nhìn tôi.
Tôi bật cười, quả
nhiên là con gái Hung Nô, thích là thích, muốn gả cho ai là muốn gả,
không bao giờ giấu diếm tình cảm, mà cũng