Old school Easter eggs.
Đại Mạc Đao

Đại Mạc Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324634

Bình chọn: 8.00/10/463 lượt.

ưởng cho muội, sao mà vẫn chưa thấy gì cả? Nàng ấy đã dùng bao nhiêu

trân châu đẹp và các loại thuốc bổ của chúng ta, thế mà không nhanh nhẹn nghĩ đến việc trả lại lời lãi cho chúng ta gì cả, muội thấy muội nên

tìm Lý đại nhạc sư bắt chuyện một chút.”

Hồng cô ưỡn người, che

miệng ngáp một cái: “Đồ hám tiền, muội từ từ tính xem! Ngày mai sáng sớm ta sẽ đi một vòng xem các phường hát khác, không có tinh thần cùng muội vui đùa đâu.” Hồng cô vừa nói xong liền định rời đi, tôi nhanh chóng

tóm bà ta lại: “Đừng vội, muội viết cho tỷ biên lai xong tỷ có thể đi.”

“Biên lai? Biên lai gì?” Hồng cô hỏi.

Tôi cúi đầu tìm một mảnh vải: “Biên lai là muội dùng tiền của công đem làm việc khác a!”

Hồng cô cười mắng: “Muội đếm tiền đến hồ đồ rồi à? Số tiền này vốn là của

muội mà, muội cần dùng thì cứ lấy, viết cho ta làm gì?”

Tôi kéo Hồng cô ngồi xuống: “Số tiền này một nửa là của muội, một nửa là của tỷ.”

Hồng cô ngây người ra nhìn tôi một hồi, cuối cùng mới nói: “Muội hàng ngày

cũng cho ta không ít tiền rồi, có chuyện gì vui hay cần dùng thứ gì đều

lo cho ta trước.”

Tôi lắc đầu nói: “Mấy chuyện lặt vặt hàng ngày, muội có lúc nào quan tâm đến đâu? Cả ngày bận từ sáng đến tối mịt, cô

nương nào tính khí nhỏ mọn ầm ĩ, cô nương nào hay tranh giành huênh

hoang, phải đấu trí, đều là tỷ lo hết. Muội rất ít khi đi đến mấy phường hát khác, nhưng chỗ nào có gió thổi cỏ rung, muội cũng nắm bắt được ít

nhiều, đây là công lao của ai chứ? Đồ công chúa ban thưởng đều là vì Lý

phu nhân, nhưng tiễn được Lý phu nhân vào cung, tinh lực tỷ bỏ ra thật

sự hơn muội nhiều lắm. Cho nên số tiền này, chúng ta mỗi người một nửa,

tuyệt đối công bằng.”

Hồng cô thì thào nói: “Mấy công việc này, muội tìm người nào lanh lợi đều có thể làm được.”

Tôi bật cười: “Tỷ học được tính khiêm tốn từ lúc nào thế? Tìm một người

lanh lợi là có thể làm được ư? Muội tìm kiếm từ rất lâu rồi, muốn tìm

một người có thể chia sẻ công việc với tỷ, để tỷ bớt vất vả, nhưng không tìm được ai thích hợp cả. Bây giờ chỉ có thể học theo Thạch phảng, cho

tiểu tỳ nữ thông minh có học đi theo tỷ ra ra vào vào, xem hơn ba năm

nữa liệu có thể huấn luyện được hai ba người có năng lực hay không.”

Tôi vừa nhấc bút bắt đầu viết vừa nói: “Tỷ không cần phải từ chối nữa, nếu

không sau này trong lòng muội không yên tâm, thêm nữa giữa chúng ta hà

tất phải già mồm đưa đẩy?”

Hồng cô ngồi yên lặng một lúc, rồi bật cười: “Ta buồn ngủ quá nên hồ đồ rồi, tiền đem đến trước mặt mà lại từ

chối! Viết nhanh nhanh lên, viết xong ta sẽ xem kỹ lại, thế là có thể

yên tâm ngủ ngon một giấc rồi.”

Tôi cười đem mảnh vải đưa cho

Hồng cô, Hồng cô thuận tay gấp gọn lại, cất vào người, bộ dạng thong

dong như gió thổi liễu rung bước ra khỏi phòng.

Tôi đếm xong số tiền, im lặng ngồi nhìn ánh nến hồi lâu, rồi rút ra một mảnh vải khác nhấc bút viết:

Hôm nay huynh hỏi mượn tôi tiền, tôi rất vui, Thạch phảng muốn vay tiền, ở

thành Trường An không hề khó, nhưng Cửu gia lại tìm tôi, như vậy ít nhất Cửu gia có tin tưởng tôi. Việc kinh doanh của Thạch phảng đều đã rút

lại hết, ngoại trừ ngọc thạch và dược liệu, tuy gần đây nhất có mở Ngọc

Thạch Trường, nhưng cũng không có chỗ nào cần phải dùng một số lượng

tiền lớn thế này cả. Tuy nhiều tiền, nhưng lấy việc kinh doanh mười năm

nay của Thạch phảng ra, sao mà không có đủ chứ? Số tiền trước đây của

Thạch phảng đều đem đi đâu rồi? Cửu gia định dùng số tiền này như thế

nào? Nghe tin Tây Vực gặp phải một đợt mưa đá hiếm thấy trong một trăm

năm qua, nông điền và đồng cỏ đều đã bị hủy hoại đến sáu bảy phần, mưa

đá lại làm chết không ít gia súc nhỏ vừa mới sinh ra chưa được bao lâu,

thêm cả việc Hán triều cùng Hung Nô đánh nhau, giữa họa chiến tranh rồi

loạn cũng có không ít người chết đói, huynh là đồng cảm với người dân

các nước Tây Vực sao? Nếu là như vậy, tôi nguyện dốc hết những gì tôi

có, vắt kiệt sức lực, giúp Cửu gia một tay…

Viết đến đây, tôi cắn nát bút, ngồi im lặng mê mẩn, thất thần.

***

©STE.NT

Rường cột chạm trổ, hành lang đỏ thắm dần tới một chiếc cầu ngọc, kênh nước

đỏ liễu xanh hai bên, tất cả đều đẹp như tranh vẽ. Nữ tử trẻ tuổi đang

tựa mình vào khung cửa sổ chơi đùa cùng anh vũ, cả gian phòng yên ắng.

Nàng đùa với anh vũ, anh vũ đùa với nàng, cùng phận trong lồng cho nên

dựa vào nhau mà bầu bạn.

Giữa tầng cung điện, dưới lớp rèm buông, tuổi xuân tươi đẹp và nước mắt, thậm chí cả máu của bao nhiêu thiếu nữ

đã bị khóa giữ tại đây? So sánh với các nàng phi tử của Hán triều, thì

vương phi của Hung Nô dường như còn được coi là hạnh phúc, ít nhất bọn

họ lúc cô đơn vẫn có thể phóng ngựa dưới trời xanh mây trắng, còn ở đây

phụ nữ chỉ có thể ngồi yên bên trong tường thành.

Công chúa Bình

Dương nhìn theo hướng ánh mắt tôi, hờ hững nói: “Có anh vũ để chơi đùa

cùng vẫn còn tốt chán, ngươi trước đây tuy hành sự… nhưng ngươi nhất

định rất thông minh, vận khí so với mấy nàng ấy cũng tốt hơn nhiều.”

Tôi vội thu lại tầm nhìn, chuyên tâm đi tiếp: “Công chúa quá lời, dân nữ

không dám ạ.” Trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi về