
mấy lời công chúa định
nói mà chưa thành lời.
Trong khoảnh khắc trước khi bước qua cửa,
công chúa Bình Dương nghiêng đầu nhìn sang tôi, tôi gật đầu, tỏ ý mình
sẽ lưu tâm tất cả.
Lý Nghiên ngồi thẳng lưng trên sạp, nhìn thấy
công chúa đứng dậy mỉm cười, hai người khiêm nhường một hồi rồi mới từ
từ ngồi xuống.
Lý Nghiên nhìn về phía tôi lúc ấy vẫn đang đứng
ngoài rèm cửa, quay sang thị nữ nhẹ nhàng giơ tay lên rồi lại hạ xuống,
thị nữ kéo tấm rèm trân châu lên chỉ thị tôi yết kiến. Tôi cúi thấp đầu
đi bước nhỏ về phía trước, cẩn thận quỳ bái một lễ lớn, Lý Nghiên bình
thản gật đầu, lệnh cho tôi đứng dậy rồi dặn dò thị nữ rời hết đi, để cho nàng và công chúa yên tĩnh nói chuyện.
Công chúa cười nói với Lý Nghiên hồi lâu, rồi bảo: “Ta còn phải đi gặp hoàng hậu, khi nào rời
cung sẽ sai người sang đón Kim Ngọc.”
Lý Nghiên vội đứng dậy đưa tiễn: “Làm phiền tỷ rồi.”
Công chúa vừa đi, Lý Nghiên vẫy tay cho tôi đến ngồi bên dưới nàng.
Tôi ngắm nghía đánh giá nàng tỉ mỉ, tuy được sủng ái nhất hậu cung, nhưng
nàng vẫn ăn mặc vô cùng đơn giản trang nhã, y phục chỉ có vài đường thêu thùa, nhưng thủ nghệ đều là hạng nhất, cho nên vẻ cao quý lộ ra chính
từ sự mộc mạc, thanh đạm ấy, ngược lại làm dấy lên một hứng thú khác
thường. Có lẽ vì đã được phong làm phu nhân, nên dung mạo thanh mỹ của
nàng càng thêm phần diễm lệ, yêu kiều, chỉ là thân hình vẫn yếu ớt, mỏng manh như trước, tuy nói càng làm cho nàng thêm nét lay động lòng người, khêu gợi sự hứng thú khiến người ta thêm yêu mến, nhưng…
Lý Nghiên thấy tôi cứ một mực chăm chú nhìn nàng, mặt đột nhiên ửng đỏ: “Người muốn nhìn thấy cái gì?”
Tôi bật cười: “Ta chẳng muốn nhìn gì cả, ngươi nhắc như thế, ta lại bỗng muốn nhìn vài thứ.”
Lý Nghiên giơ tay che má nói: “Nhất định, ngươi đã lén đọc mấy cuốn sách kia rồi, thật không biết xấu hổ, không biết ngượng!”
Ánh mắt nàng long lanh, vừa vui vừa ngượng, đôi môi anh đào hơi bĩu, vừa
mang chút tức giận cũng vừa có vẻ đáng yêu, quả là có đến hàng nghìn nét biểu cảm. Tôi ngẩn người ra nhìn nàng, gật đầu thở dài nói: “Đúng là
một tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, bệ hạ đúng là đã
kiếm được bảo ngọc, có được nàng rồi, chỉ sợ kể cả lúc đang phiền muộn
cũng có thể cười phá lên được.”
Lý Nghiên hơi khựng lại một giây
rồi lập tức khôi phục lại vẻ bình thản, nàng cười hỏi: “Ta đã nhắn tin
cho ngươi, công chúa thường hay vào cung, ngươi có thể cùng công chúa
vào thăm ta, ngươi lại không thường xuyên đến, chẳng lẽ chê tiền ta ban
cho ngươi còn chưa đủ nhiều ư?”
Tôi cười cúi người: “Tiền nhiều
thì càng làm được nhiều việc thiện có ích, vĩnh viễn không bao giờ chê
nhiều, chỉ chê chưa đủ nhiều thôi.”
Lý Nghiên duỗi những ngón tay thon dài nhỏ nhắn trỏ vào tôi, vẻ mặt bất lực hỏi: “Ngươi lần này vào cung là có chuyện gì?”
Tôi cười khúc khích xòe hai bàn tay ra: “Cần tiền!”
Lý Nghiên sững sờ, trừng mắt nhìn tôi, thấy tôi không có ý trêu đùa, nàng
không hề do dự nói: “Không có vấn đề gì, ta bây giờ cái không thiếu nhất chính là tiền.”
“Ngươi cũng không hỏi xem ta cần nhiều thế này để làm gì à?”
Lý Nghiên nhấc một chén nước nóng trên bàn lên, dài giọng nói: “Ngươi là
người như thế nào, trong lòng ta biết rất rõ, có gì không thể an tâm
chứ?” Nàng uống mấy ngụm nước nóng, rút từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thấm nước trên khóe miệng.
Tôi chăm chú nhìn khăn tay nàng: “Ta muốn mở rộng việc kinh doanh, nhất thời lại thiếu
nguồn vốn, coi như là ngươi cho ta vay tiền, về sau ta trả lại cho ca ca của ngươi.”
“Không cần giải thích, ngươi gặp phải chuyện khó xử, chịu tìm đến ta, chứng tỏ trong lòng ngươi dù nhiều, dù ít cũng đã coi
ta là bạn bè, ta rất vui.”
Tôi cười nói: “Thế thì cảm ơn.”
Lý Nghiên cười rung rung khăn tay của nàng nói: “Đây là khăn được ban
tặng, nếu ngươi thích, đợi một lát nữa, ta sai thị nữ tìm hai cái mới
đem cho ngươi, chỉ là ở trên đó ta đều đã thêu một chữ, ngươi phải dùng
tạm vậy.”
Tôi cười cười nói: “Ta nhìn là nhìn chữ ‘Lý’ được ngươi thêu vô cùng độc đáo, đã là nương nương rồi, sao vẫn làm mấy việc này?”
Lý Nghiên mở khăn tay ra, thuận tay xoa lên đường thêu của chữ ‘Lý’, hờ
hững nói: “Chính vì ta là nương nương, bệ hạ là người đàn ông duy nhất
của ta, nhưng ta lại không phải là người phụ nữ duy nhất của bệ hạ, cho
nên ta hiện giờ mới có nhiều thời gian nhàn nhã.”
“Ngươi có hối hận không?”
“Không hối hận!” Lý Nghiên nắm chặt lấy chiếc khăn.
Tâm tình tôi lay động theo bàn tay run rẩy của Lý Nghiên. Nếu một ngày kia
Lý Cảm nhìn thấy chiếc khăn này, chuyện gì sẽ xảy ra? Gia tộc Lý Thị từ
thời Cao Tổ đã là trọng thần triều đình, trước có Tương quảng vũ quân Lý Tả Xa nổi tiếng, ngày nay có An Lạc hầu Lý Thái và Phi tướng quân Lý
Quảng, trải qua mấy thời đại Đế vương, bây giờ thế lực trong triều đã
bám rễ chắc chắn, trong quân đội càng có không ít con cháu Lý thị.
So với Vệ Thanh xuất thân thấp kém phải dựa vào quan hệ với hoàng tộc để
đi lên thì văn quan trong triều lại tôn dòng dõi của Lý thị hơn. Nếu Lý
Cảm thật sự có lòng tương tư