Ring ring
Dám Kháng Chỉ! Chém

Dám Kháng Chỉ! Chém

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325514

Bình chọn: 7.00/10/551 lượt.

đi ra đi vào.

Phượng Triều Văn dĩ nhiên vô cùng hài lòng về sự biết điều của ta,

mấy lần nghị sự cùng Vũ Khác, thản nhiên xoa đầu ta trước mặt hắn.

Vẻ mặt bi phẫn của Vũ Khác lọt vào mắt ta, trông hắn hệt như vợ cả bị cướp mất chồng.

Ta rất thích thú vẻ mặt của Vũ Khác tướng quân, bởi vì… nó

vặn vẹo khó coi đến nỗi khiến người ta thầm bật cười.

Có khi ta đương lúc hắn và Phượng Triều Văn quân thần hòa hợp,

nghị sự bận rộn, bưng trà từ gian sau đi lên trước, ân cần đưa

đến trước mặt Phượng Triều Văn: “Điện hạ, trong trà này có

thêm mật hoa táo, người nghị sự vất vả, chắc cũng khô họng

rồi, uống cốc trà cho nhuận giọng nào.”

Vũ Khác tướng

quân mặt mày âm u, ta thấy hắn nuốt miếng nước bọt, nhìn chằm

chằm cốc trà thêm mật hoa táo của Phượng Triều Văn một cách

thèm muốn, rồi lại nhìn ta bằng ánh mắt lên án kịch liệt.

Có điều ánh mắt và sự lên án kia chẳng tổn thương đến thịt,

chẳng chặt đứt nổi xương, xưa nay ta luôn xem nhẹ thứ chẳng đáng để ý tới.

Ta ra phía sau múc một gáo nước lạnh đưa cho Vũ Khác, hắn trừng mắt, không cam tâm nhìn ta…

Tóm lại như sau: Phải nịnh bợ thượng cấp, có thể nịnh bợ thì

nịnh bợ, không thể nịnh bợ thì phải tạo ra hoàn cảnh mà nịnh bợ. Còn với đồng sự, hợp thì chơi không hợp thì phắn, gặp cơ hội thì ức hiếp một chút điều chỉnh tâm trạng cũng không

tồi… Dù sao Vũ Khác cũng chẳng lo nổi cho cái hầu bao của ta.

Mùa thu này ta sống rất thoải mái trong doanh trại, Điền Bỉnh Thanh thấu hiểu lòng người, cơm ăn áo mặc đều có người chuẩn bị.

Thái tử điện hạ đúng là thân con lừa, chỉ cần thể hiện thành ý và cung kính hắn đầy đủ, kỳ thực cũng dễ chung sống. Còn

cả Vũ Khác tướng quân làm tăng thêm hương vị cho cuộc sống của

ta. Ngoài việc nửa đêm thường xuyên bị ác mộng quấy rầy, ngủ

mơ cũng bị Phượng Triều Văn lắc cho tỉnh, không tài nào mộng

mị đến sáng, thì ngày tháng trôi qua khá thoải mái.

Đến khi Phượng Triều Văn đánh bại năm châu, ba mươi huyện của Đại

Trần, đánh thẳng vào kinh đô, mùa đông đã lặng lẽ đến. Ta sờ

lên má mình, không biết nó bỗng chốc trở nên phúng phính từ

khi nào, rất mong đợi Phượng Triều Văn đưa ta về triều đón năm

mới.

Nghe nói kinh đô Đại Trần ngày Tết náo nhiệt lắm.

Kí ức của ta là một khoảng không trắng xóa, xem như cái Tết lần

này sẽ là cái Tết đầu tiên, vậy nên ta vô cùng mong đợi.

Cái giá lạnh của đất Tề nằm ngoài sức tưởng tượng của ta.

Không biết do thân thể có vấn đề, hay não có vấn đề mà ta vừa đặt chân lên đất Tề đã mong mình hóa thành cầm thú, toàn thân đều mọc lớp lông dày rậm rạp để chống chọi với giá lạnh.

Chỉ tiếc nguyện vọng này quá xa xỉ, ngay cả ông trời cũng không

thể đáp ứng ta, ta đành đặt mình vào trong hầm đá là nước

Đại Tề này tiếp tục chịu đóng băng.

Thái tử điện hạ

Phượng Triều Văn lại khác, chắc vì bản chất hắn chính là một con cầm thú hung hãn, cho nên sự biến đổi bên ngoài chẳng ảnh

hưởng bao nhiêu. Cho dù hắn không có lông thú dày dặn, khoác áo dài đi trong tuyết vẫn cứ oai hùng như cây tùng cây bách, chẳng hề run rẩy, thực khiến người ta phải tán thưởng.

Ta

nghĩ hoài không hiểu tại sao lại như vậy nên toàn tìm cơ hội

thích hợp động chạm da thịt hắn. Ví dụ lúc bưng trà đưa nước, ta theo đà kề sát tay hắn một chút, cảm nhận thấy sự ấm áp

hoàn toàn khác so với chân tay lạnh buốt của mình, trong lòng

ta hơi thất vọng… Ăn cùng một loại cơm, uống cùng một loại

nước, mặc cùng một loại quần áo, tại sao nhiệt độ cơ thể lại khác biệt đến thế?

Phượng Triều Văn bị ta dí lạnh một hồi, đầu óc đang vùi trong đống tấu chương liền ngẩng dậy,

thuận mắt chăm chú nhìn lên người ta, rồi lại vội vàng vùi

đầu vào tấu chương. Nhưng một tiếng sau, Điền Bỉnh Thanh đến thu dọn đống văn thư hắn xem xong, hắn bèn thờ ơ sai bảo: “Mang lò

sưởi tay đến đây.”

Điền Bỉnh Thanh méo mặt đứng ngoài xe ngựa, hơi rụt cổ không chịu nhúc nhích.

Ta liếc nhìn trời đông tuyết phủ hoang vu ngàn dặm bên ngoài, đội cận vệ của Thái tử đang gấp rút lên đường, bất chấp gió

tuyết. Ta cũng nghĩ yêu cầu này hơi gây khó dễ cho người khác,

vội thể hiện rằng mình rất nóng, hoàn toàn không cần đến mấy thứ như lò sưởi.

Phượng Triều Văn ngẩng đầu liếc nhìn ta, rồi lại cúi đầu tiếp tục bận rộn.

Điền Bỉnh Thanh vẻ mặt cảm kích, ôm một chồng tấu chương dày cộp ra phía sau gọi người đem đi.

Nhưng ngày hôm sau, ta vừa tỉnh dậy đã lập tức hối hận vì quyết