
chân Viên Thế Khải lại nguyên vẹn, mông Caclôt không
có chuyện gì. Họ đang ngồi yên vị trên ghế giữa sân khấu. con lợn đen
lắc mình biến thành cha tui Tôn Bính, nằm sấp trên đất chịu tội đóng cọc xuyên hậu môn. Chỉ nghe tiếng gõ bụp bụp bụp, tiếng cọc xuyên qua thịt
sựt sựt sựt, cha tui gào thét xé màng nhĩ…
Tim tui đập thình thịch, toàn thân tóat mồ hôi lạnh. Tám Chu cười tủm, hỏi:
- Ngủ đủ chưa?
Tui ngỏ ý xin lỗi:
- Ông Tám, chán quá, không hiểu sao lúc này mà cháu ngủ được!
- Ngủ được là tốt. Ơû đời, chỉ những người ăn ngủ bình thường trước khi
hành sự, mới làm nổi những chuyện kinh thiên động địa – Tám Chu lại đẩy
gói bánh bao Tư Giả về phía Mi Nương, nói – Cứ ăn từ từ, vừa ăn vừa nghe tôi kể lại tình hình ngày hôm nay. Sáng nay, bố chồng cô đã chuốt xong
hai chiếc cọc bằng gỗ đàn hương. Quan huyện đã cho dựng đài Thăng Thiên
trên bãi tập trước thư viện Thông Đức đối diện với sân khấu. Trước Đài
dựng một lều cói, bên lều đặt một ghênh lớn đầy dầu, sôi sùng sục. bố
chồng cô Triệu Giáp, chồng cô Giáp Con, hai cha con vui mừng hí hửng.
Thả cọc đàn hương đun trong dầu, mùi thơm thoang thoảng bay mười dặm.
Dầu thơm ghênh lớn, chảo nhỏ thịt bò, cha con Triệu Giáp, miếng nhỏ
miếng to ăn nhờn mép. Đợi giờ Ngọ trưa mai, đóng cọc cha cô như xiên
chả. Trước cổng huyện vẫn lính gác dày đặc. Tiền Đinh mà cô rất thân vẫn biệt tăm cùng Viên Thế Khải và Caclôt. Tôi sai một đứa đóng giả làm
người đưa thực phẩm vào huyện, liền bị lính Đức đâm một lê. Xem ra, cổng trước không vào được. Tám Chu đang nói, chợt bên ngoài có tiếng rít
chói tai. Mọi người giật mình thì một con khỉ lẻn vào, theo sau là Hầu
Tiểu Thất mắt sáng rực, lại gần Tám Chu, nói:
- Ông Tám, vui
rồi! Con đợi phía sau nha môn một lúc thì được tin ông Tư, nói quá nửa
đêm thì vào trong bằng cách vượt tường hậu. Nhân lúc bọn lính mỏi mệt,
ma không biết quỉ không hay, ta đánh trái người. Con đã tranh thủ quan
sát địa hình, phía tường hậu có một cây du cổ thụ mọc nghiêng, leo lên
cây du mà vào bên trong.
Tám Chu mừng ra mặt, lão hí hửng:
- Bây giờ ai ngủ được thì ngủ, ai không ngủ được thì nằm yên dưỡng thần.
Đã đến lúc này cần đến sức khỏe rồi. Ta mà thành công chuyến này, chẳng
khác quật vào mông Caclôt – Tám Chu sôi nổi nói với người đang nằm trên
chiếu, chuẩn bị đánh tráo cho Tôn Bính – Dậy đi chú Sơn, chú ngủ đã
tương đối rồi, sư phụ đã chuẩn bị một hồ rượu, một con gà đã rút xương,
ta uống chia tay nhau. Nếu chú có gì băn khoăn thì ta lập tức thay người khác. Kỳ thực, đây là chuyện long trời lở đất, tiếng nổi như cồn. Ta
biết, chú thích hát, chú mới đúng là chân truyền đệ tử của Tôn Bính,
giọng của chú là phiên bản của giọng Tôn Bính, nét mặt dáng người chú
giống Tôn Bính đến bảy phần. Tôn Mi Nương nhìn kỹ chú Sơn, xem có giống
bố cô hay không?
Người kia uể oải ngồi dậy, ngáp một cái sái cả
quai hàm, lấy tay chùi nước miếng, rồi quay mặt về phía tui, khuôn mặt
anh ta thô và dài như đẽo bằng rìu. Mắt anh ta quả nhiên có đến tám phần giống mắt cha tui, mũi cũng cao cao như mũi cha tui. Miệng anh ta thì
khác xa miệng cha tui. Cha tui có cặp môi dày, còn môi người này thì hơi mỏng. Tui nghĩ giả sử làm thế nào để môi anh ta dày lên một chút, thì
anh ta rất giống cha tui, nếu như cho mặc quần áo của cha tui, thì thật
khó mà phát hiện thực giả.
- Ông Tám, con còn quên một chuyện –
Hầu Tiểu Thất có phần lúng túng – Ông Tư dặn con phải lập tức nói cho
ông Tám rõ, rằng Tôn Bính khi thẩm vấn đã chửi mắng rất dữ, Caclôt thẹn
quá hóa giận, dùng báng súng lục đánh gãy hai răng cửa của ông ấy…
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sơn. Miệng anh ta, giữa cặp môi hé mở là hàm răng đều đặn. Aên mày nhai sắt nhai thép, nên nói chung răng phải khỏe. Tám Chu nhìn miệng Uùt Sơn, nói:
- Chú nghe thấy rồi đấy, hãy suy nghĩ cho kỹ, đồng ý thì làm, không đồng ý thì thôi, không ép.
Uùt Sơn nhe răng, cố ý phô hàm răng tuy không thật trắng nhưng đều tăm tắp, mỉm cười:
- Sư phụ, đồ đệ đến thân còn chẳng tiếc, tiếc gì hai cái răng?
- Giỏi, chú Sơn, không hổ là đồ đệ của ta – Tám Chu cảm động nói, hai tay cầm cái bọc đom đóm đưa đi đưa lại trước ngực, soi rõ bộ râu bạc phơ
rối bù.
- Sư phụ – Uùt Sơn lấy tay gõ đàn răng, nói – Chúng bắt đầu ngứa ngáy rồi, sư phụ cho bê rượu thịt lại đây!
Bọn tiểu yêu vội vàng bê gói thịt gà bọc lá sen và vò rượu để sau lưng Tám
Chu. Gỏi lá sen chưa mở, nhưng tui đã ngửi thấy mùi thơm của thịt gà;
nút vò chưa mở, nhưng tui đã ngửi thấy mùi thơm của rượu. Mùi thơm của
thịt gà quay và mùi thơm của rượu rất khác nhau, nhưng trộn hai mùi ấy
làm một lại mang đậm không khí Tết Trung thu. Một luồng ánh trăng rọi
qua khe cửa, dưới ánh trăng ấy, con gà quay màu hồng lấp lánh, dưới ánh
trăng ấy, hai cái bát đàn được bày hai bên con gà. Tám Chu giắt túi đom
đóm vào thắt lưng, phủi phủi hai bàn tay màu xanh. Tui trông thấy những
ngón tay thon thả, khéo léo như những chu nhỏ. Ông ta chỉ nhích hai cái
là đã ngồi trước mặt con người tình nguyện đột nhập nhà lao chết thay
cha tui. Ông đưa bát rượu