
cho Uùt Sơn. Uùt Sơn phát ngượng, vội vàng đỡ
lấy bát rượu:
- Sư phụ, làm sao dám để sư phụ rót rượu cho đồ đệ?
Tám Chu bê bát rượu của mình lên, cụng bát của Uùt Sơn một cái rõ kêu, rượu bắn tung tóe, rồi hai người nhìn nhau không chớp, mắt như những đốm sao lấp lánh, như tia lửa bắn ra từ cái liềm sắt dùng để đánh lửa; hai cặp
môi đều run, hình như định nói gì mà không nói, rồi cùng ngửa cố uống
ừng ực một hơi hết bát rượu. Tám Chu đặt bát xuống, tự tay xé một đùi gà dính nguyên cả da, đưa cho Uùt Sơn. Uùt Sơn đón chiếc đùi gà, định nói
gì nhưng lại thôi, rồi nhét đầy miệng. Tui trông thấy thịt gà lộn hai
vòng trong miệng Uùt Sơn rồi chui xuống bụng, yết hầu cộm lên như có con chuột chạy trong đó. Tui rất muốn chạy về nhà làm món xáo chân chó mời
anh ta, nhưng không kịp nữa rồi. Món này phải ninh một ngày một đêm. Hàm răng Uùt Sơn hơi vàng nhưng cực khỏe. Gặm hết gân, anh chuyển sang nhai xương rau ráu, nuốt hết, không nhả ra chút gì. Ôi, con người thương
mến, nếu biết hôm nay anh vì chữ nhân mà chết thay cha tui, thì tui đã
mời anh đến nhà, bày ra mâm cỗ đầy, mời anh thưởng thức mĩ vị của trần
gian. Tiếc rằng sống ở trên đời, không ai có mắt sau gáy! Uùt Sơn vừa ăn xong cái đùi gà, Tám Chu đã đưa tiếp cái đùi còn lại. Uùt Sơn chắp tay
vẻ nghiêm trang, nói:
- Cảm ơn sư phụ đã cho đồ đệ hạnh ngộ này.
Rồi anh quài tay ra sau lưng cầm lấy viên gạch vỡ đập một phát vào miệng
đánh “bốp”, một chiếc răng rơi xuống đất, máu miệng tứa ra.
Mọi
người ngớ ra, không nói gì, lúc nhìn miệng Uùt Sơn máu me bê bết, lúc
nhìn Tám Chu nét mặt tối sầm. Tám Chu dùng ngón tay trỏ gảy gảy cái răng dưới đất, ngẩng lên hỏi Tiểu Thất:
- Tôn Bính gãy tất cả mấy răng?
- Ông Tư nói là hai cái.
- Chú nghe rõ đấy chứ?
- Rất rõ, thưa ông Tám
- Sự tình như thế này… - Tám Chu nhìn Uùt Sơn tỏ vẻ băng khoăn – Sư phụ không nỡ bảo chú đập nhát nữa.
- Sư phụ đừng băn khoăn gì hết, đập một, đập hai cũng vậy thôi - Uùt Sơn nhổ bọt máu trong miệng rồi giơ viên gạch lên.
Tám Chu nghiêm giọng quát:
- Khoan hẵng…
Nhưng Uùt Sơn đã đập nhát thứ hai.
Uùt Sơn cúi xuống nhổ ra hai chiếc răng cửa.
Nhìn miệng Uùt Sơn giờ là cái hốc đen ngòm, Tám Chu cáu tiết quát:
- Đồ khốn, bảo gượm lại không gượm, nhiều hơn một cái rồi, thiếu thì còn đập tiếp được, nhiều hơn thì biết làm thế nào?
- Sư phụ đừng lo, khi ấy đồ đệ ngậm miệng lại là ổn.
Nửa đêm, theo lời chỉ dẫn của ông Tám, tui mặc áo chẽn rách, đội mũ cói
rách, lặng lẽ cùng đoàn ăn mày ra khỏi cửa. Đường phố vắng tanh không
một bóng người. Vầng trăng vằng vặc, ánh trăng màu nhũ bạc, khiến muôn
vật giữa trời và đất thông linh được với nhau, mê hoặc nhau. Tui bất
giác rùng mình, hàm răng va vào nhau lập cập. Tiếng răng va vào nhau chỉ mỗi tai tui nghe thấy, vậy mà tui cứ tưởng nó sẽ đánh thức cả huyện
dậy.
Một đoàn người, có Hầu Tiểu Thất với con khỉ trên vai, dẫn
đường. sau lưng Tiểu Thất là thằng Quậy với thân hình hộ pháp, tay cầm
xẻng sắt, nghe nói anh là cấp tiên phong trong việc khoét gạch đào
tường. Đi bên cạnh Quậy là Uùt Liên, bên mình đeo cuộn da trâu, nghe nói anh là tổ sư của nghề leo tường vượt mái. Rồi đến hiền nhân Uùt Sơn vĩ
đại, một anh hùng vì đại nghĩa mà tự hủy dung nhan, dấn thân vào chỗ
chết, tấm gương trung liệt sáng mải muôn đời. Chỉ thấy anh: mình không
run, bước không loạn, dáng hiên ngang, khí ngất trời, đến chỗ chết mà
như đi dự tiệc, người như thế, mấy trăm năm chưa chắc đã có một người!
Đi sau Uùt Sơn là Thủ lĩnh Tám Chu, cũng là một trang hảo hán cắn sắt
ngậm ngang, đội trời đạp đất ở đời. Ông Tám Chu dắtt tay tui. Tui là gái thuyền quyên mặt hoa da phấn. Một đoàn gọn nhẹ, Triển Đô Uùy, Bao Thanh Thiên, tả Vương Triều, hữu Mã Hán, tiền Địch Long, hậu Địch Hổ, mượn
gió đông, tức khí Chu Du. Tại miếu cam lộ kết lương duyên…
Bọn
tui đi theo Tiểu Thất qua phố lớn, rẽ sang ngõ Lò Rèn, từ ngõ Lò Rèn rẽ
sang chợ Giầy Cỏ, sau chợ là bức tường thấp. Khom người chạy men theo
bức tường, rẽ sang ngõ nhà họ Lỗ. Ra khỏi ngõ nhà họ Lỗ, là cầu Tiểu
Khang bắc qua sông Tiểu Khang. Dưới cầu, nước trắng như bạc. Qua cầu
Tiểu Khang, rẽ vào ngõ Hàng Dầu, ngẩng nhìn lên; bức tường cao trước
mặt, phía trong là hậu viên của huyện nha.
Tui ngồi thở dưới
bóng của bức tường, tim đập như trống làng. Các vị hành khất đều thở
dốc, mắt long lanh như có lửa, mắt con khỉ cũng long lanh. Tui nghe ông
Tám nói:
- Bắt đầu thôi, đến giờ rồi!
Uùt Liên
tháo cuộn dây bên mình, ném một đầu lên cây du. Sợi dây vắt qua cành rũ
xuống. Uùt Liên tay nào chân ấy nhanh hơn vượn, thoắt cái đã ngồi trên
chạc cây, từ đó nhảy xuống đầu tường, rồi tụt theo dây vào bên trong.
Chỉ lát sau, một sợi thừng khác đã ném qua tường ra phía ngoài. Tám Chu
túm đầu dây thắt chặt, động tác chuẩn xác đâu ra đấy. Ông quăng đầu dây
cho Tiểu Thất. Tiểu Thất tung con khỉ nhẹ nhàng bay lên cây, rồi tay
ghìm thừng, chân đạp tường, chẳng vất vả gì đã lên đến đầu tường, chuyển sang sợi dây kia rồi biến mất vào bên trong. Ai vào tiếp? Ông Tám đẩy
tui lên. Tui luốn