
người, chắc là khi đó phu nhân đầu tóc rũ rượi, áo xống xộc xệch, làm như vừa tỉnh giấc. Một giọng thô
lỗ:
- Phu nhân, theo lệnh Viên đại nhân, ti chức đến tìm thích khách!
Phu nhân cười nhạt, nói:
- Đô Thống đại nhân, ông ngoại Tăng Quốc Phiên của ta cầm quân đánh giặc. Để giữ nghiêm quân kỷ, tranh thủ nhân tâm, giữ vững cương thường, nên
đã ban hành kỷ luật sắc, đó là quân đội không được xông vào nhà riêng
của người ta. Nay đám tân binh của Viên Thế Khải đại nhân đã phế bỏ điều lệnh này rồi!
- Ti chức không dám, ti chức mạo phạm phu nhân, xin phu nhân tha thứ.
- Gì mà không dám? Gì mà mạo phạm? Chỗ cần sục thì các ông đã sục rồi,
cần xem các ông đã xem rồi. Chẳng qua là các ông khinh rẻ nhà họ Tăng
mạt vận, không còn người trong triều, nên mới dám bậy bạ thế này!
- Phu nhân quá lời, ti chức là con nhà lính, phải theo lệnh trên.
- Ông đi gọi Viên Thế Khải đến đây cho ta, ta muốn hỏi ông ấy cho ra nhẽ? Nửa đêm gà gáy sai lính xông vào nhà riêng, làm nhục gia quyến, hủy
hoại danh tiết con người ta, vậy ông ấy còn là bề tôi của nhà Đại Thanh
nữa không? Tục ngữ có câu: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, người
đàn bà thà chết chứ không chịu tai tiếng”, ta quyết lấy cái chết để đối
mặt với Viên Thế Khải.
Giữa khi đó, bên ngoài có tiếng chân gấp gáp, người nào đó nói nhỏ:
- Quan huyện đã về nhà!
Phu nhân cất tiếng khóc to.
Quan huyện nhào vào trong phòng, vẻ mặt khổ sở:
- Phu nhân, hạ quan bất tài, để phu nhân phải sợ!
Đuổi được Đô thống và đám quân lính của ông ta đi rồi, cửa sổ đóng lại, nến
tắt đi, ánh trăng lọt qua các ô phía trên cửa sổ, trong phòng chỗ sáng
chỗ tối. Tui từ trốn giường tụt xuống, nói khẽ:
- Tạ ơn phu nhân cứu mạng, kiếp sau xin làm trâu ngựa hầu hạ phu nhân.
Nói xong, tui nghiêng mình định bỏ đi. Phu nhân nắm vạt áo giữ tui lại. Tui nhìn thấy mắt bà long lanh trong đêm tối, tui ngửi thấy mùi hoa quế tỏa ra từ cơ thể bà. Lại nhớ trong sân sảnh Ba có một cây quế cổ thụ, giờ
là Trung thu, hương quế sực nức, lẽ ra quan huyện và phu nhân có thể
uống rượu thưởng thức trăng. Tui không được cùng ý trung nhân ngắm
trăng, quá nửa đêm lẻn vào cùng người vui vầy trong đêm tối. Cha tui đã
làm hỏng hết cả. Người Đức ngang ngược, khinh người như rác, nghĩ đến
cha lòng dạ xót xa. Cha ơi, cha mê muội quá trời! Để cứu cha, con chạy
rạc cả người. Để cứu cha, con chạy rạc cả người. Để cứu cha đám ăn mày
ngày đêm hối hả. Để cứu cha đám ăn mày ngày đêm hối hả. Để cứu cha Uùt
Sơn mất ba răng cửa, máu tươi rỏ giọt mãi không thôi. Để cứu cha Tám Chu xuất tướng. Để cứu cha đám ăn mày mất bao sinh mạng! Bọn tui đã bỏ bao
công sức, kế sách tráo người đã sắp xong, công lớn đã sắp thành, một
tiếng kêu của cha làm hỏng hết!
- Giờ chưa đi được! – Phu nhân
cắt đứt dòng suy tưởng của tui. Tui nhớ lại tình hình lúc đã thoát hiểm: Đô thống dẫn quân lính bỏ đi. Phu nhân nhổm dậy ra đóng cửa phòng. Dưới ánh sáng của ngọn lạp chúc, nét mặt phu nhân đỏ ửng, không hiểu vì xúc
động hay giận dữ? Tui nghe bà nói, giọng lạnh nhạt:
- Đại nhân, đây là chủ trương của thiếp, thiế[ giấu người đẹp cho đại nhân!
Quan huyện ngó ra bên ngoài một thoáng rồi bước nhanh đến bên giường, lật
chăn trông thấy mặt tui. Ông đắp chăn lại như cũ, tui nghe ông trầm
giọng nói:
- Phu nhân hiểu rõ đại nghĩa, xóa bỏ tị hiềm, đúng là bậc mày râu trong nữ lưu, Tiền Đinh vô cùng cảm kích!
- Vậy để cô ấy đi hay giữ lại?
- Tuỳ phu nhân định liệu.
Bên ngoài có tiếng quát tháo, quan huyện hối hả ra đi. Ông đang thừa hành
công vụ, thực ra là chạy trốn tình cảm lúng túng. Trường hợp này thường
thấy trong kịch bản, tui không lạ. Phu nhân thổi tắt nến, ánh trăng lọt
vào nhà.
Tui thấp thỏm ngồi trên chiếc ghế đẩu ở xó nhà, khát
khô cổ, họng đau rát. Phu nhân là thần nhân hay sao mà biết tui đang
khát, bà rót cho tui một bát nước trà lạnh đưa đến trước mặt. Tui do dự
nhưng vẫn chìa tay ra. Tui uống cạn, nói:
- Cảm ơn phu nhân.
- không ngờ cô còn là một nữ hiệp tài nghệ song toàn – Phu nhân giọng giễu cợt.
Tui không biết nói gì.
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- Bẩm phu nhân, dân nữ năm nay hai mươi bốn tuổi.
- Nghe nói cô đã có thai?
- Dân nữ tuổi trẻ ngu muội, có gì không phải xin phu nhân mở lượng hải hà mà tha cho. Tục ngự có câu: “Người quân tử không chấp vặt, quan to độ
lượng to”.
- Không ngờ cô lại rất có tài ăn nói – Phu nhân hỏi,
vẻ mặt nghiêm túc – Cô dám đảm bảo đứa trẻ trong bụng là của ông lớn
không?
- Đúng thế ạ, dân nữ xin đảm bảo.
- Vậy… - Phu nhân nói – Cô ở lại hay đi?
- Dân nữ xin đi! – Tui trả lời ngay, không do dự.
Tui đứng bên cổng huyện nhìn vào bên trong. Tình huống thập tử nhất sinh,
kinh hồn táng đởm mà tui vừa trải qua trong một đêm trắng tuy hiện nay
chưa xong kịch bản, nhưng chẳng bao lâu nữa người ta sẽ dựng vở, lưu
truyền mãi mãi về sau. Đêm qua phu nhân khuyên tôi nên đi nơi khác lánh
nạn, còn dúi cho tui năm lượng bạc. Tui không đi đâu cả, không đi là
không đi. Tui có chết thì cũng chết tại Cao Mật, sau khi khuấy đảo đất
lở trời long.