
Bà con đều biết tui là con gài Tôn Bính,
vòng trong vòng ngoài bảo vệ tui như đàn gà mái bảo vệ con gà nhép. Mấy
bà lão tóc bạc phơ giúi vào tay tui những quả trứng nóng hôi hổi, tui
không nhận thì nhét vào túi áo tui, giọng như khóc:
- Aên đi cháu, ốm ra đấy thì khổ?
Thực ra, tui biết trước khi xảy ra vụ cha tui, tất cả các bà các cô ở cái
huyện thành này, con nhà lành cũng như bọn gái điếm, nhắc đến tên tui là họ ngứa răng ngứa lợi, chỉ muốn ngoạm cho tui một miếng. Họ ghét tui có quan hệ tốt với quan huyện, ghét tui có cuộc sống dư dả, ghét tui có
bàn chân to được quan huyện ưa thích. Cha ơi, từ khi cha dựng cờ tạo
phản, họ đã nhìn con bằng con mắt khác; khi hơn; khi cha bị bắt giam
trong ngục, họ đối với con càng tốt hơn; sau khi dựng Thăng Thiên Đài ở
Thông Đức, cáo thị dán khắp nơi, dùng hình phạt đàn hương xử cha, cha
ơi, con đã trở thành con cưng của cả vùng.
Ơi cha, đêm
qua bố trí cứu cha, thiếu chút nữa thành công mĩ mãn! Nếu không vì cha
nổi cơn điên, việc lớn đã xong! Cha ơi cha, cơn điên của cha đã hại bốn
mạng người. Cha ra bức tường chữ bát mà xem, mắt ứa máu, tim nhói đau.
Bên trái treo hai đầu người, bên phải treo hai đầu người một đầu khỉ.
Bên trái là đầu Tám Chu và chú Quậy, bên phải là đầu ÚT Liên, Tiểu Thất
và con khỉ (Ngay cả con khỉ chúng cũng không tha, tàn nhẫn quá!)
Mặt trời đã lên cao, huyện nha vẫn im lìm, có lẽ đến giờ ngọ mới đưa cha
tui ra khỏi phòng giam. Lúc này, từ ngõ Đơn dối diện hôi chếch với cổng
chính của huyện, một đoàn người ăn mặc tề chủnh, đi về phía cổng huyện.
Ngõ Đơn rất nổi tiếng vì đã từng sản sinh hai vị tiến sĩ. Tiến sĩ là
chuyện vẻ vang trong quá khứ, duy trì cơ ngơi nhà họ Đơn hiện nay là một cử nhân. Cụ Cử, họ Đơn tên Văn, hiệu Chiêu Cử, là một người đức cao
vọng trọng. Tuy cụ chưa từng đến nhà tui mua rượu mua thịt chó, cụ chưa
khi nào ra khỏi ngõ, chỉ ở nhà đọc sách, thư họa, vẽ tranh, nhưng cụ
không xa lạ đối với tui. Tên cụ được ông lớn Tiền nhắc đến không dưới
một trăm lần. Ông lớn Tiền, mắt sáng lên, tay vuốt râu, ngắm bức thư họa của cụ, tấm tắc: Cao thủ, cao thủ! Con người này mà không đỗ kể cũng
lạ! Lúc khác ông lại thở dài: “Người này thì đỗ sao được?” Những lời
nhận xét trái ngược của ông khiến tui không hiểu ra làm sao, tui hỏi,
ông không trả lời. Ông đặt tay lên vai tui, nói: “Tài hoa vùng Cao Mật
do người này độc chiếm, nhưng triều đình sắp phế bỏ khoa cử, ông ta
không còn cơ hội bẻ quế xem trăng nữa”. Tui nhìn những dãy núi giống như núi mà không phải núi, nhìn những cây giống cây mà không phải cây,
người thì mờ mờ ảo ảo, thật tình chẳng hiểu gì cả, vì tui là một dân
thường, chỉ biết hát vài khúc Miêu Xoang, ngoài ra tui chẳng biết gì
hết. Nhưng ông lớn Tiền tiến sĩ xuất tân, một đại trí thức nổi danh
thiên hạ thì ông hiểu, ông nói tốt thì đó là tốt, ông đã phục Đơn tiên
sinh, thì Đơn tiên sinh phải là người nhà trời. Cụ Cử Đơn mày rậm mắt
to, mặt to tai lớn, mũi cao miệng rộng, râu tốt hơn râu người bình
thường, chỉ kém cha tui và ông lớn Tiền. Từ khi râu cha tui bị vặt trụi, râu ông lớn Tiền xếp thứ nhất, thứ hau là râu cụ Cử. Chỉ thấy cụ đi đầu đoàn người, đầu ngẩng cao, nghiễm nhiên là một lãnh tụ. Cổ cụ hơi vẹo,
không hiểu ngày thường vẫn thế hay hôm nay mới vẹo? Ngày thường ít khi
gặp cụ, không ai để ý chi tiết này. Khi cổ vẹo, cụ trở nên ngang tàng,
không giống một văn nhân, trái lại, giống một tướng cướp, lâu la hàng
đàn. Đi sau cụ toàn là những người có tên tuổi ở Cao Mật. Ông béo đội
khăn đỏ là Lý Thạch Tăng, chủ hiệu. Ông gầy nhom mắt hấp háy là Tô Tử
Thanh, Chưởng quĩ hiệu vải. Vị mặt rỗ hoa kia là Tần Nhân Mĩ, chủ hiệu
thuốc… Tai to mặt lớn vùng Cao Mật tề tựu ở đây cả. thần sắc họ không
giống nhau, người im lặng mắt nhìn thẳng, người lo sợ cuống cuồng, mắt
la mày lét, như đang tìm chỗ nhờ cậy; người cúi gằm, mắt nhìn đóng đinh
vào bàn chân, làm như không muốn cho ai nhìn thấy mặt mình. Họ ra khỏi
ngõ Đơn, lôi cuốn toàn bộ ánh mắt trên phố nhìn theo. Người thì hiểu, có người thì không hiểu. Người hiểu thì nói:
- Tốt rồi, cụ Cử đơn mà hạ sơn, tính mạng dủa Tôn Bính được bảo lãnh rồi!
- Nói gì quan lớn Tiền, ngay cả Viên đại nhân cũng phải nể mặt cụ Cử, huống hồ có cả toàn bộ hương thân vùng Cao Mật.
- Hoàng thượng cũng không phớt lờ ý dân, chúng ta cùng đi một thể.
Vậy là một dòng người đông đảo theo sau các hương thân, tập trung trên bãi
trống trước cổng huyện. Bọn lính Đức và bọn Vũ Vệ quân như chó đang mê
ngủ bị giội nước lạnh, tỉnh ngay như sáo, súng đang chống như gậy được
bồng lên. tui trông thấy những tên lính Đức mắt tóe lửa xanh.
Từ khi giặc Đức đổ bộ lên Thanh Đảo, tui được nghe rất nhiều chuyện kỳ
quặc về chúng. Rằng chân chúng không có gối, thẳng đuỗn như que củi,
không gập lại được, đã ngã là không thể nào dậy. Rõ ràng là huyên
thuyên! Những tên Đức đứng trước mặt tui mặc quần bó ống, đầu gối lộ rõ
như cái chày giã tỏi. Rằng bọn chúng làm chuyện ấy chẳng khác lừa ngựa,
trèo lên là xuất liền. Nhưng tui nghe bọn điếm ở ngõ Yên Hoa kể: các
thiê