
đảo. Một tên lính đá khoeo chân tui, tui bất chợt ngã lăn ra đất, tui
cho hai chân ra phía trước, tui ngồi chứ không chịu quì!
Tui
ngồi yên vị rồi, ngước mắt nhìn lên, thấy Viên Thế Khải mặt tròn vành
vạnh, bóng như bôi mỡ, thấy Caclôt mặt ngựa vẻ khắc khổ. Tri huyện Tiền
Đinh đứng một bên, khom lưng quị gối, trông vừa đáng thương vừa đáng
buồn. Tui nghe Viên Thế Khải hỏi:
- Kẻ xấu dưới kia, khai rõ họ tên.
- Ha ha ha ha ha – Tui cười rũ, nói – Viên đại nhân đúng là quí nhân mắt
lợn luộc, tui đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, tui đây là đài đầu
lĩnh ba quân chống Đức, vốn tên Tôn Bính, giờ đội tên đại thánh Nhạc Vũ
Mục, đang chịu cực hình trong đình Phong Ba.
- Đèn lồng tiến lại gần! – Viên Thế Khải quát to.
Mấy chiếc đèn lồng giơ ra trước mặt tui.
- Tri huyện Tiền, sao thế này? – Viên Thế Khải lạnh lùng hỏi.
Tiền Đinh vội vã tiến lên, hất vạt phủi tay áo, quì xuống thưa:
- Bẩm đại nhân, ti chức vừa đích thân kiểm tra phạm nhân, Tôn Bính xiềng tay chân ở cột đá dành cho phỉ.
- Vậy tên này là ai?
Quan huyện đứng lên đi tối trước mặt tui ngắm nghía. Tui thấy mắt ông ta chớp chớp như lửa ma trơi.
Tui vươn cằm ra, nói:
- Tiền đại nhân hãy nhìn cho kỹ, ông biết rõ cái cằm của tui. Năm xưa tui có một bộ râu đẹp, nhúng trong nước thẳng như sợi thép. Râu tui đã bị
chính tay ông vặt! Còn răng cửa của tui bị Caclôt đạp gãy bằng báng
súng, đúng chưa?
- Ngươi là Tôn Bính, vậy Tôn Bính trong ngục là người nào? Chẳng lẽ ngươi có phép nhân thân? – Tiền Đinh hỏi.
- Tui không có phép phân thân, mà các vị mắt thong manh!
- Các trại các trạm hết sức cảnh giác, đóng chặt cổng chính, sục sạo
không sót các xó xỉnh, bọn giặc bất kể còn sống hay đã chết, đưa hết về
đây cho ta! – Viên Thế Khải ra lệnh cho bộ hạ lão, bọn đầu mục lớn nhỏ
dạ ran. – Còn ông huyện Cao Mật, hãy đến phòng giam tử tù đưa cái tên
Tôn Bính về đây, để ta xem thằng nào giả thằng nào thật!
Chỉ lát sau, xác của bốn người hành khất và xác một con khỉ, đã được kéo về
sảnh đường. Nói bốn cái xác là không đúng hẳn vì Tám Chu vẫn chưa chết
hẳn, cổ họng đang òng ọc, bọt máu đùn trên mép. Tui ngồi cách Tám Chu
chỉ ba thước, mắt Tám Chu vẫn còn nhìn được. ánh mắt Tám Chu xuyên suốt
trái tim tui: anh Tám ơi anh Tám, chúng ta đã hai mươi năm bè bạn! Nhớ
năm xưa gánh hát tui về diễn Miêu Xoang, anh kéo tui về miếu Bà Cô uống
ba chung rượu. Anh là người mê hát Miêu Xoang, kịch bản dài đến mấy cũng thuộc lòng. Anh có giọng vịt đực, nhại tiếng mèo kêu thật tuyệt! Anh
hát điệu làn thảm, giọng ngân dài mênh mông. Oâi người anh em, nhớ
chuyện xưa mà lòng thổn thức, lời ca không muốn mà trào luôn! Tui đang
định cất lời ca thì bên ngoài ầm ầm huyên náo.
Cùng với tiếng
xích sắt loảng xỏang kéo trên mặt đất, một đoàn nha dịch áp giải Uùt Sơn vào sảnh đường. tui trông thấy Uùt Sơn, áo dài trắng rách bươm, chân
xiềng, tay xích, máu me bê bết, môi rách, miệng khuyết ba cái răng, ánh
mắt dữ dằn… Nhất cử nhất động, nhất chiêu nhất thức của Uùt Sơn đều
giống tui, chỉ mỗi răng là gãy hơn một chiếc. Tui bất giác giật mình,
thật lòng khâm phục Tám Chu tinh vi. Nếu không dôi ra một chiếc răng
cửa, thì ngay cả mẹ tui cũng nhận không ra.
- Bẩm đại nhân, ti chức đã giải Tôn Bính về đây – Quan huyện nói.
Tui trông thấy Viên Thế Khải và Caclôt trợn tròn mắt.
Uùt Sơn đứng ngạo nghễ, trên môi nở nụ cười mê hồn.
- Tên phạm to gan! Sao không quì xuống! – Viên Thế Khải cầm miếng “kinh đường mộc” đập đánh chát xuống bàn, nghiêm giọng quát.
- Ta đường đường Nguyên soái Đại tống, trên quì lạy trời đất, dưới quì
lạy cha mẹ, sao tui lại quì trước bọn phiên bang, bọn chó hoang! – Uùt
Sơn nhại giọng tui, trả lời đĩnh đạc.
Chú em Uùt Sơn có thể coi
như hạt giống kịch Miêu Xoang. Năm xưa, theo lời Tám Chu, tui đến miếu
Bà Cô dạy hát cho đám ăn mày, đa số phải bỏ cuộc, riêng Uùt Sơn học một
biết mười, thoáng qua đã hiểu. Tui dạy chú hát vở “Hồng môn yếu”, vở
“Đuổi bắt Hàn Tín”, chú hát tròn vành rõ chữ, như có duyên thầm với Miêu Xoang! Tui định đưa chú về gánh hát, nhưng lão Tám Chu giữ chú lại làm
Chưởng môn khi Tám Chu qui tiên…
- Chú em, đừng làm chuyện vô ích! – Tui chắp tay chào chú.
- Chú em, đừng làm chuyện vô ích! – Chú chắp tay, xích kêu loảng xoảng, nhắc y xì lời tui, chào tui
Oâi hoang đường, sảnh đường công diễn Mĩ hầu vương!
- Tên tử tù, quì xuống trả lời! – Viên Thế Khải giọng oai vệ.
- Tui đây, trúc trước gió, gãy không lùôn cúi; ngọc trong núi, đá nát vàng phai!
- Quì xuống!
- Muốn giết cứ việc giết, muốn quì thì đừng hòng!
- Bắt nó quì! – Viên Thế Khải giận tím mặt.
Đám sai nha như beo như sói ùa tới, lôi lôi kéo kéo, ấn Uùt Sơn quì xuống,
nhưng chúng vừa buông tay, Uùt Sơn bắt chước tui, chuyển ngay sang tư
thế ngồi duỗi chân, song song với tui. Tui nghiến răng, chú cũng nghiến
răng. Tui trợn mắt, chú cũng trợn mắt. Tui nói: Uùt Sơn, thằng khốn! Chú cũng chửi: Uùt Sơn, thằng khốn! Hai chúng tui nhất cử nhất động như
nhau, tự nhiên Viên Thế Khải cũng phải bật cười. Ông ta cười hì hì,
Cac