
n thần đâu phải trèo lên là xuất, mà như con lợn đực, sùng sục cả
tiếng đồng hồ không chịu xuống. Rằng chúng chọn những đứa trẻ khôi ngô,
linh lợi đem gọt lưỡi để học tiếng chúng. Tui đem chuyện này hỏi ông
lớn. Ông cười ha hả, bảo rằng, chuyện ấy nếu đúng là có thật thì ông
cũng không sợ, vì ông không có con trai. Ông đưa những ngón tay mềm mại
xoa xoa bụng tui, mắt sáng rực: “Mi Nương ơi, nàng hãy sinh cho ta một
con trai!”. Tui nói, e rằng không thể sinh nở, lấp Giáp Con bấy nhiêu
năm, tui không chửa đẻ gì. Ông bóp tay tui, nói: “Nàng chẳng nói Giáp
Con là thằng ngốc đó sao? Nói rằng nó không làm được chuyện ấy sao” Ông
bóp mạnh, khiến tui chảy nước mắt. Tui nói, từ khi kết với ông, tui
không cho Giáp Con đụng vào người tui, không tin, ông hảy hỏi Giáp Con.
Ông nói: “Nàng hay nhỉ, xui người tôn quí nhất huyện đi hỏi một thằng
ngốc!”. Tui nói, tôn quí nhất huyện thì cái chim cũng không đẽo bằng đá, tôn quí nhất huyện thì khi mềm cũng chẳng khác con giun, tôn quí nhất
huyện thì không ghen chắc? Nghe tui nói vậy, ông cười hì hì, bỏ tay ra.
Ông ôm tui vào lòng, nói: “Cưng của ta, nàng là thuốc an thần của ta, là linh đơn mà Ngọc Hoàng Thượng Đế luyện cho ta…” Tui rúc mặt vào lòng
ông, nũng nịu, ông ơi, ông hãy chuộc em ra, để em một năm ba trăm sáu
mươi lăm ngày hầu hạ ông, em không cần danh phận gì hết, nguyện làm con ở hầu hạ ông. Ông lắc đầu: “Hoang đường, ta đường đường là một tri huyện, mệnh uan của triều đình, sao dám cướp vợ của dân, chuyện này mà xảy ra, thiên hạ chê cười là chuyện nhỏ, chỉ sợ không giữ nổi cái mũ ô sa trên
đầu!”. Tui bảo, vậy ông bỏ em đi, từ nay trờ đi, em không bao giờ đặt
chân đến nơi này nữa. Ông thơm tui một cái: “Nhưng ta không bỏ được
nàng”, rồi ông nhại gịong Miêu Xoang Chuyện này khiến bản quan trước sau khó nghĩ… Ông cũng biết hát Miêu Xoang? Ông học ai vậy, ông thân yêu!
“Muốn học thì ngủ với cô giáo”, ông trêu chọc tui, ông vỗ mông tui, bắt
chước giọng cha tui, đúng phách đúng nhịp mà hát rằng Vừng hồng gác núi
đã hoàng hôn, hổ vọt rừng sâu chim về ngàn, riêng bản huyện không nơi tá túc, một mình một bóng nẫu ruột gan… Cơn cớ gì ông nẫu ruột gan? Chẳng
phải em sống sờ sờ đang nằm trong lòng ông, tiêu sầu giải muộn cho ông
đây sao? Ông không trả lời, coi mông tui như cái trống cơm mà vỗ, tiếng
thả tiếng buông, tiết tấu phân minh, hát tiếp Từ buổi bắt quen nàng Tôn
nữ, như hạn lâu ngày gặp mưa xuân. Ông cứ nói thế, một phụ nữ nông thôn
bán thịt cầy như em tì tốt ở chỗ nào? Cái tốt ở nàng không kể hết, ngày
nóng nhất nàng là khối băng, ngày lạnh nhất nàng là lò lửa. Nhất nhất
nữa là khi tình tự, nàng khiến ta ướt đẫm mồ hôi, khớp xương thư giãn,
lòng ta bồi hồi. Làm người, ôm Mi Nương mà ngủ, cuộc sống thần tiên cũng vậy thôi! Ông hát, hát mãi rồi lật tui xuống dưới, hàm râu như lông
đuôi ngựa của ông phủ kín mặt tui… Ôi cha nuôi, người ta có câu:
Có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu sum suê, hôm nao
phượng loan nghiêng ngửa dưới vân đài, ai ngờ em đã hoài thai… Vốn định
cho ông vui bất chợt, ai dè ông bắt cha em chịu cực hình…
Tui
trông tấy cụ Cử Đơn dẫn đầu các hương thân nhằm đámm binh lính như hùm
như sói mà đi tới. Những tên lính trợn tròn mắt, súng chĩa ngang. Ngoại
trừ cụ Cử Đơn, những người khác đi líu ríu, như có dây nhợ vướng giữa
hai chân, như có keo dính dưới gót giày. Cụ Cử Đơn dần bứt lên trước một khoảng cách, như con chim đầu đàn. Cụ Cử Đơn đến cổng giáo hóa thì bọn
lính lên đạn rôm rốp, các hương thân phía sau co cụm lại, không dám tiến lên nữa. Cụ Cử cũng dừng lại bên lầu giáo hóa. Tui từ trong đám phụ nữ
chạy lên, quì sụp khoảng giữa sau lưng cụ Cử và trước các vị hương thân, cất tiếng khóc làm các cụ giật mình hốt hoảng. Tui kể như hát: Các cụ
các ông ơi, cháu là Mi Nương, con gái Tôn Bính, cháu lạy cá vị, xin các
vị hãy cứu cha cháu. Cha cháu tạo phản là có nguyên do, tục ngữ có câu,
chó cùng bứt giậu, huống hồ cha cháu thông hiểu lễ nghĩa, nam tính cương cường. Cha cháu nổi dậy cũng vì lợi ích mọi người! Các cụ các bác các
chú, các vị hương thân hãy cứu cha cháu!…
Trong tiếng gào khóc
của tui, cụ cử Đơn hất vạt áo quì xuống đất, ngay trước mặt bọn lính.
Tui biết, cụ không lạy bọn lính, mà cụ lạy huyện đường Cao Mật, quì lạy
quan huyện Tiền Đinh, cha nuôi của tui.
Oâi cha nuôi, trong bụng Mi Nương đang quẫy đạp, đứa con yêu quí của tui cũng là hạt giống lang
sói nhà ông, hương hỏa thờ cúng ông. Tục ngữ có câu: Đánh chó ngó chúa,
xin ông hãy vì con mà cứu cha!
Cụ Cử Đơn quì xuống trước, các
hương thân quì theo, một mảng đen thui những người quì trên đường phố.
Cụ Cử Đơn rút từ trong bọc một cuộn giấy, nâng lên ngang ngực mở ra. Chữ viết chân phương, ngang bằng sổ ngay. Cụ cao giọng đọc:
“… Tôn
Bính sinh sự, là có nguyên do. Vợ con bị hại, không ai làm ngơ! Giương
cờ tạo phản, để cho dân nhờ! Tội không đáng chết, rất mong trên tha. Tha cho Tôn Bính, vỗ yên mọi nhà…”.
Cụ Cử hai tay nâng tờ đơn cao
quá đầu, cứ quì không chịu đứng dậy, có ý đợi người ra nhận. Nhưng huyện đườn