Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323750

Bình chọn: 8.5.00/10/375 lượt.

lôt ngồi bên cạnh cũng nhệch miệng cười ngớ ngẩn.

-

Bản phủ làm quan lâu năm, chuyện gì cũng đã từng thấy, nhưng chưa bao

giờ chứng kiến tranh nhau làm tử tù! - Viên Thế Khải vừa cười vừa nói –

Ông huyện Cao Mật, ông đọc nhiều hiểu rộng, học vấn uyên bác, ông giải

thích ta nghe xem nào?

- Ti chức hiểu biết nông cạn, mong đại nhân chỉ bảo - Tiền Đinh cung kính đáp.

- Ông phân biệt giúp bản quan, ai là Tôn Bính?

Tiền Đinh đi đến trước mặt tui, hết nhìn tui lại nhìn Uùt Sơn, nét mặt tỏ ra do dự không dứt thoát. Tui biết, viên tri huyện này khôn như rận,

thoáng qua đã phân biệt được thật giả, vì sao ông ta trù trừ? Chẳng lẽ

ông ta muốn thằng ăn mày chịu hình phạt đàn hương?

- Bẩm đại nhân, ti chức không tinh, quả thực không phân biệt được.

- Ông nhìn kỹ lại lần nữa.

Quan huyện nhìn kỹ hồi lâu, lắc đầu:

- Bẩm đại nhân, vẫn không sao phân biệt được.

- Ông nhìn miệng chúng.

- Miệng chúng đều gãy răng cửa.

- Có khác gì nhau không?

- Một khuyết ba răng, một khuyết hai răng.

- Tôn Bính khuyết mấy răng?

- Ti chức không nhớ.

- Thằng khốn Caclôt dùng báng súng đập gãy ba răng cửa của ta - Uùt Sơn mau miệng nói trước.

- Không phải, Caclôt đập gãy của ta hai răng – Tui lớn tiếng cải chính.

- Ông huyện Cao Mật, ông phải nhớ Caclôt đập gãy mấy răng chứ?

- Bẩm đại nhân, ti chức thực tình không nhớ.

- Nói vậy có nghĩa là ông không phân biệt được Tôn Bính thật Tôn Bính

giả! Ông là quan địa mà còn không phân biệt được, vậy không cần phân

biệt nữa – Viên Thế Khải xua tay – Đưa chúng về phòng giam tử tù, ngày

mai thi hành án cho cả hai. Ông huyện Cao Mật, đêm nay ông đích thân

canh gác hai bên tử tù này, nếu để sai sót, ta cứ ông mà hỏi.

-

Ti chức xin tận tâm tận sức… - Quan huyện cúi rạp nhận lệnh. Tui thấy

ông ta mồ hôi đầm đìa, vẻ thư thái ung dung trước đây mất biến.

- Giở trò đánh tráo, chắc chắn có nội ứng tiếp tay – Viên Thế Khải biết

rõ chân tơ kẽ tóc – Bắt ngay Điển Sử giám trại, ngục tốt canh giữ tử tù, đợi sáng mai tra hỏi.

Không đợi quân lính đến bắt, Điển Sử đã

treo cổ tự vẫn. Bọn sai nha kéo xác ông như kéo một con chó chết về lối

dũng đạo bên ngoài Nghi môn, cùng với thi thể Tám Chu, Tiểu Thất. Khi

bọn lính sấp ngửa lôi tui về khám tử tù, tui trông thấy bọn đao phủ đang cắt đầu họ theo lệnh của ai đó. Lòng tui quặn đau, lửa giận sục sôi.

Tui nghĩ có lẽ tui sai khi không nghe lời Tám Chu, thay hình đổi dạng để Viên Thế Khải và Caclôt vồ hụt. Tui nghĩ có lẽ tui sai khi không nghe

lời Tám Chu, thay hình đổi dạng để Viên Thế Khải và Caclôt vồ hụt. Tui

đã hủy họai mấy mạng người vì muốn mình công đức viên mãn, thiên cổ lưu

danh. Thôi thôi thôi, khoát tay gạt bỏ chuyện phiền não, đêm trường cố

thức đến ngày mai!

Quan huyện chỉ huy bọn sai nha xích tui và Uùt Sơn vào cột xích phỉ.

Trong khám đốt ba cây nến đại, ngoài cửa treo ngọn đèn lồng. Tri huyện cho bê một chiếc ghế đến, ngồi canh bên cửa, qua lỗ cửa sổ bằng miệng hát, tui thấy sau lưng ông ta có đến bảy tám sai nha, phía sau sai nha là một

đám lính dõng. Nhà bếp đã bước dập lửa, nhưng mùi khét vẫn còn nồng

nặc.

Thanh la báo canh tư gõ.

Tiếng gà gáy lác đác, ánh

đèn lồng đã nhạt, nến trong kkhám đã cháy quá nửa. Tui thấy viên tri

huyện đầu gục xuống ngực, rũ rượi như cây mạ bị sương muối, không ra

sống cũng chẳng ra chết. Tui biết tình cảnh ông này không tốt đẹp gì!

Giữ được đầu thì mất mũ ô sa! Tiền Đinh ơi, còn đâu vẻ tự hào hoa thanh

nhã mỗi khi ông uống rượu ngâm thơ? Sự điên khùng của ông khi đọ râu với tui đi đâu cả rồi? Ông huyện ơi ông huyện, oan gia gặp nhau, ngày mai

ta cùng chết, coi như hết oan cừu!

Uùt Sơn, Uùt Sơn, chú cũng là đồ đệ của tui. Chú hủy dung nhan vì trung nghĩa, sử xnh sẽ ghi tạc ngàn thu! Cơn cớ gì chú mím miệng hòai, nhất quyết nhận mình là Tôn Bính?

Tui biết, chú khai thật thì cũng không thoát chết, nhưng chém đầu, chết

sướng hơn xiên cả bằng cọc đàn hương!

- Hiền đệ, sao em làm vậy? – Tui hỏi nhỏ.

- Sư phụ – Chú khẽ trả lời – Nếu như chết một vô danh tiểu tốt, thì chẳng hóa ghè oan mấy răng cửa!

- Chú tưởng xiên chả từ trôn lên miệng thú vị lắm sao?

- Sư phụ, dân ăn mày từ nhỏ đã phải tự hành hạ mình. Bài học vỡ lòng ông

Tám Chu dạy đồ đệ là nằm trên dao. Trên đời chỉ có chuyện ăn mày hưởng

phúc không trọn vẹn, làm gì có chuyện ăn mày không chịu nổi hành hạ? Đồ

đệ khuyên sư phụ không nên nhận mình là Tôn Bính để chúng dành cho sư

phụ cái chết khoan khoái, còn nhục hình để cho đồ đệ.

- Chú đã quyết tâm, anh em mình hãy cùng vượt ải. Chết ra chết, cho chúng mở mắt mà nhìn, cho chúng biết gan người Cao Mật!

- Sư phụ, lúc nữa trời mới sáng. Sư phụ tranh thủ kể cho đồ đệ nghe lịch sử Miêu Xoang - Uùt Sơn đề nghị.

- Được, đồ đệ thân yêu của tui. Tục ngữ có câu: “Con người sắp chết thường hướng thiện”, tui kể ngọn nguồn để chú nghe. Vào những năm Ung Chính, một quái kiệt có tên Thường Mậu đến vùng Đông

Bắc Cao Mật ta. Ông không vợ con, một mình một bóng, chỉ mỗi con mèo đen làm bạn. Thường Mậu là thợ hàn nồi, gánh đồ nghề trên vai, ngày ng


Pair of Vintage Old School Fru