
nh chiếu rách kề bên tượng, Bà Cô, tay cầm một cái bọc sáng nhấp nháy.
- Đốt nến lên! – Tám Chu ra lệnh.
Lập tức có hai ăn mày đánh lửa châm vào cây nến trắng chỉ còn một nửa. Aùnh sáng tỏ khắp gian phòng, khuôn mặt Bà Cô đầy phân dơi cũng bừng sáng.
Tám Chu trỏ một manh chiếu, nói:
- Mời Cô ngồi.
Đến nước này thì còn gì để nói nữa. Tui ngồi xuống luôn. Lúc này, tui cảm thấy
hình như mình không còn chân nữa. Cặp chân đáng thương của tui! Từ khi
cha tui bị giam trong khám lớn, đôi chân tui chạy đông chạy tây, chạy
lên chạy xuống, đế giày đã mòn vẹt. Oâi, chân trái thân yêu, ôi, chân
phải thân yêu, các em khổ quá!
Tám Chu nhìn tui không chớp, hình như đợi tui nói trước. Cái bọc phát sáng của ông ta, giờ ánh sáng yếu
đi nhiều, thì ra đó là ánh sáng của một trăm con đom đóm. Tui đang rối
như tơ vò, nhất thời không thể đoán ra ông chơi đom đóm để làm gì.
Tui ngồi xuống. Bọn ăn mày cũng ngồi xuống chiếu của chúng. Có đứa nằm lăn
ra. Nhưng dù nằm hay ngồi, chúng đều ngậm tăm không nói nửa lời, ngay cả con khỉ cực kỳ hiếu động của Tiểu Thất cũng ngồi yên trước mặt chủ. Tám Chu nhìn tui. Tất cả bọn ăn mày cũng nhìn tui. Tui khơi mào trước:
- Ông Tám nhân đức ôi, - Chưa mở miệng nước mắt đã chảy tràn, tiểu nữ hàm oan! Ông hãy cứu cha cháu! Viên đại nhân trên tỉnh, tên Caclôt người
Đức, tri huyện nhóc Tiền Đinh, ba tên đã định xong hình phạt, họ bắt cha cháu chịu cực hình! Người thi hành án là bố chồng cháu Triệu Giáp và
chồng cháu Giáp Con. Họ muốn cha cháu không chết nhanh, họ muốn cha cháu chết dở sống dở. Họ định bắt cha cháu sống thêm năm ngày sau khi thụ
hình, tức là cho đến ngày khai thông đường sắt… Ông Tám hãy cứu cha
cháu, không cứu được thì giết cha cháu đi, một dao là xong, đừng cho bọn chúng đạt mục đích.
Để cho Mi Nương đỡ đói lòng, bánh bao nhân
thịt mua cho nàng! – Tám Chu hát xong, nói – Bánh bao này không phải của ăn xin, mà là bánh của nhà Tư Giả, mua về.
Một ăn mày chạy đến sau lưng tượng, lấy xuống một gói giấy dầu. Tám Chu đưa tay sờ thử, nói:
- Người là thép, cơm là gang, bắt nhịn mắt đói vàng! Aên đi Cô, còn nóng đấy.
- Ông Tám, tình hình cấp bách quá rồi, cháu chẳng còn bụng dạ nào mà ăn.
- Tôn Mi Nương đừng vội. Vội là thóc lúa không thu hoạch, vội là chuyện
bé xé ra to. Người ta có câu, nước thì ngăn, giặc thì chống, hãy ăn vài
cái cho chắc bụng, rồi hãy nghe tôi nói tỏ tường…
Tám Chu giơ
bàn tay phải có sáu ngón khua khua trước mặt tui, trong tay là con dao
lá liễu. Ông rạch nhẹ một nhát, cái gói đã mở ra; một lô bánh bao to
tướng, nóng hôi hổi. Vùng Cao Mật có bốn đặc sản: bánh ngọt Tư Dòng,
thịt quay Đỗ Côn, thịt chó Mi Nương, bánh bao Tư Giả. Thịt chó ở Cao Mật rất nhiều, nhưng sao chỉ của nhà tui mới ngon? Vì rằng khi luộc thịt
chó, tui giúi vào đấy một chân lợn. Khi thịt chó, thịt lợn, gia vị (gừng tươi, quế chi, tiêu sọ) cùng sôi, tui rót vào một ly hoàng tửu. Bánh
bao, ba cái ở dưới, một cái ở trên, trông như đài nến. Đúng là danh bất
hư truyền: bánh bao Tư Giả trắng bóc, nóng hổi, núm bánh hình hoa mai,
một chấm nhỏ nằm ở giữa – đó là quả táo Kim Ti nhỏ xíu trông ngồ ngộ mà
duyên dáng. Tám Chu đưa con dao nhỏ để tui xiên bánh mà ăn, chắc sợ tui
bỏng tay, cũng có thể sợ tay tui không sạch. Tui ra hiệu không cần dao.
Bánh ấm cả tay, mùi thơm điếc mũi. Aên quả táo đỏ, vị ngọt thấm tận cổ.
Trái táo nhỏ xíu vào dạ dày, lập tức kích thích cảm giác thèm ăn. miếng
thứ hai cắn đứt núm bánh, để lộ ra nhân thịt màu hồng, củ cải ngọt thịt
cừu thơm, hành tỏi điều hòa vị giác ngon. Ai chưa ăn bánh nhà Tư Giả,
coi như chưa hề sống ở đời! Tui không phải tiểu thư khuê các, nhưng cũng là con gái nhà lành, tui không thể buông tuồng trước đám ăn mày, mà
phải ăn nhỏ nhẹ. Nhưng cái miệng không nghe lời tui, chỉ một ngoạm đã
cắn đứt quá nửa cái bánh to hơn nắm tay tui. Tui biết người phụ nữ là
phải ăn nhỏ nhẹ, nhưng trong họng tui như có bàn tay chực sẵn, cướp luôn miếng bánh vừa cắn. Chưa kịp biết mùi vị thì một cái bánh đã biến mất
trong miệng. Tui đâm ra nghi ngờ, có đúng là mình đã ăn một cái không?
Nghe nói, bọn ăn mày có tà thuật, cách bức tường mà bắt được chó, di
chuyển đồ đạc bằng ý nghĩ. Nhìn bề ngoài, cái bánh chui vào bụng tui,
nhưng thực tế chui vào bụng Tám Chu thì sao? Chui vào bụng tui thì sao
tui vẫn cảm thấy bụng vẫn rỗng, cảm giác đói còn mạnh hơn trước khi ăn.
Tay tui không nghe tui chỉ huy, nhanh như chớp cầm lấy cái bánh thứ hai, rồi chỉ hai ba miếng đã xơi gọn chiếc bánh. Khi đó mới cảm thấy quả
thật trong bụng đã có đôi chút. Liền sau đó, tui ăn cái thứ ba, bụng đã
cảm thấy nằng nặng. Biết mình đã no, tui vẫn cầm lên cái bánh cuối cùng. cái bánh to ra to, khá nặng và ngoại hình thì rất thô? Nghĩ tới ba cái
bánh vừa to vừa nặng vừa thô đã vào bụng, tui bất giác ợ một cái. Nhưng
mắt to hơn bụng, tui ăn tiếp. Có ba cái lót dạ rồi, cái thứ tư ăn chậm
hơn, mắt có thì giờ nhìn ngang nhìn dọc. Tui thấy Tám Chu nhìn tui không chớp. Sau lưng ông ta, mấy chục đốm mắt sáng lên nhìn tui. Tui biết,
trong con mắt họ, tui khôn