
Thấy vậy, ta vội chạy đến cùng Viên đại nhân đỡ cái ghế xuống, thận
trọng lật sấp nó lại, đặt chính giữa sảnh đường. Viên đại nhân xốc áo
phủi tay, bỏ mũ quỳ lạy: “Thần Sơn Đông Tuần phú Viên Thế Khải, kính
chúc Hoàng thượng Hoàng Thái Hậu sống lâu muôn tuổi!” Như sét đánh ngang tai, ta đứng như trời trồng! Đợi Viên đại nhân hành lễ xong, ta bỗng
hiểu ra, mình đã phạm tội tày đình. Thế là ta quì sụp, hướng về tên súc
sinh hành đại lễ: lạy ba lạy, khấu đầu chín cái, trán nổi u vì đập phải
gạch vỡ. Khi ta cúi lạy cái ghế, lão Caclôt ghé miệng nói nhỏ với tay
phiên dịch ngồi bên cạnh, một nét cười khinh miệt trên khuôn mặt dài
ngoẵng như mặt dê. Oâi, triều Đại Thanh, bản lĩnh của Người là vùi dập
các quan của mình, còn với người Tây thì ra sức nịnh bợ. Lão khốn kiếp
Caclôt nhiều phen va chạm với ta, chắc chắn không nói cho ta trước mặt
Viên đại nhân, thôi thì mặc kệ, nhưng nói gì thì nói, Tôn Bính là do ta
bắt hộ các ông.
Tên súc sinh quì dưới đất vẫn không chịu đứng
dậy, Viên đại nhân kéo, hắn cũng chưa chịu đứng lên. Ta hiểu, chuyện dở
sắp xảy ra, tên súc sinh sẽ trả đũa về hai cái tát tai. Quả nhiên, hắn
gỡ chuỗi hạt ở cổ nâng bằng hai tay, nói:
- Xin đại nhân phán xử cho tiểu nhân!
Viên đại nhân e hèm một tiếng, nhìn ta một thoáng, nói:
- Mời ông cứ nói!
Tên súc sinh nói:
- Tiền đại nhân nói rằng tiểu nhân dựng chuyện nói láo.
Viên đại nhân hỏi:
- Tri huyện Tiền nói ông dựng chuyện gì, nói láo thế nào?
- Ông ấy nói long ỷ và tràng hạt là những vật tầm thường trong dân, ông nói tiểu dân là đồ bịp bợm, khinh người!
Viên đại nhân trừng mắt nhìn ta, nói:
- Đồ thiển cận!
Ta phân trần:
- Bẩm đại nhân, ti chức cho rằng, lễ bất hạ thứ dân, hình bất thượng đại
phu, Hoàng thượng Hoàng Thái Hậu là bậc chí tôn, làm sao có thể tiếp
kiến một tên đao phủ, và lại còn tặng long ỷ và tràng hạt là những vật
quý, vì vậy ti chức hơi nghi.
Viên đại nhân nói:
- Nhà
ngươi kiến thức nông cạn, học mà không hành. Đương kim Hoàng thượng
Hoàng Thái Hậu hòa nhập trào lưu, cố công trị nước, yêu dân như con,
chăm lo cho dưới, như ánh mặt trời, sáng soi muôn vật, thấm nhuần mưa
móc, cây cỏ, muôn loài. Nhà ngươi bụng dạ hẹp hòi, quen thói thủ cựu,
không hiểu là phải!
Tên súc sinh lại nói:
- Quan lớn Tiền còn đánh gãy hai chiếc răng của tiểu dân.
Viên đại nhân đập bàn, giận dữ quát lớn:
- Già Triệu là nguyên lão ba triều ở Ngục Aùp Tư Bộ Hình, nhiều năm thi
hành án cho đất nước, nghiep vụ tinh thông, cống hiến đặc biệt, ngay cả
Hoàng thượng Hoàng Thái Hậu cũng có tặng thưởng. Một viên Huyện lệnh nhỏ bé như nhà ngươi mà dám đánh gãy hai chiếc răng của “Già”, trong lòng
ngươi còn nghĩ đến Hoàng thượng Hoàng Thái Hậu không?
Ta bùn rủn chân tay như bị điện giật, mồ hôi ướt đầm, ta quì mọp dưới đất, dập đầu xin xỏ:
- Ti chức ếch ngồi đáy giếng, tâm địa hẹp hòi, đắc tội với Già, mạo phạm oai trời, tội đáng muôn chết, mong đại nhân tha thứ!
Viên đại nhân trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Nhà ngươi không coi triều đình là gì, đánh đập con dân, tội đáng phạt
nặng, nhưng vì ngươi đã giúp Tổng đốc Caclôt bắt sống trùm giặc Tôn
Bính, công lao không nhỏ, nên cho phép lấy công chuộc tội!
Ta dập đầu lia lịa nói:
- Tạ ơn đại nhân!
Viên đại nhân nói:
- Tục ngữ có câu: “Đánh người không đánh vào mặt, tố người không tố chỗ
dở”, tự nhiên nhi nhiên đánh gãy hai chiếc răng của người ta, cứ thế mà
tha ngươi, chỉ sợ Già Triệu không phục. Thế này nhé, ngươi lạy Già Triệu hai lạy, rồi đền cho Già hai mươi lạng bạc, bồi thường hai chiếc răng
gãy!
Phu nhân, bây giờ thì bà đã biết, hôm nay ta bị hạ nhục ê
chề như thế nào. Đứng dưới mái hiên thấp, ai chẳng phải cúi đầu? Ta nén
giận, tim gan như muốn vỡ tung, mắt ứa máu, dập đầu lạy tên súc sinh hai cái…
Tên súc sinh cười tít mắt tiếp nhận đại lễ của ta, rồi trâng tráo mà nói rằng:
- Quan lớn Tiền, tiểu nhân nghèo rớt mồng tơi, đang đợi gạo cho vào nồi, mong đại nhân giao hai mươi lạng, càng sớm càng tốt.
Câu nói của hắn khiến Viên đại nhân cười khanh khách. Viên Thế Khải, Viên
đại nhân, ông là tên khốn nạn, ông tiếp tay cho tên đao phủ hạ nhục ta
trước mắt người nước ngoài. Ta đường đường là Tiến sĩ bảng vàng, là mệnh quan của triều đình, ông hạ nhục người có học, chẳng lẽ ông không sợ
tổn thương quan viên trong thiên hạ? Thoạt nhìn, ông tiếp tay hạ nhục
chỉ một viên quan nho nhỏ vùng Cao Mật, nhưng trên thực tế, ông hạ nhục
sự tôn nghiêm của Đại Thanh! Cái tên phiên dịch mặt vàng chắc là đã dịch cho Caclôt nghe tất cả, khiến thằng cha giết người không chớp mắt cười
dữ hơn Viên đại nhân. Phu nhân, chồng của phu nhân hôm nay bị người ta
giỡn như giỡn khỉ. Nhục ơi là nhục! Phu nhân, hãy để ta uống, uống thật
say mới thôi. Viên đại nhân, lẽ nào ông chẳng biết “kẻ sĩ thà chết chứ
không chịu nhục”. Phu nhân yên tâm, ta sẽ không tự sát. Tính mạng ta sớm muộn sẽ tuẫn tiết cùng triều đình Đại Thanh, nhưng không phải lúc này.
Tên súc sinh được Viên đại nhân đồng tình, vênh váo ngồi xuống ghế đàn
hương. Ta đứng sang một bên như một tên sai dịch. Lòng ta sôi sục