
thấy mới mẻ. Hôm ấy, giám hình quan là Thị Lang Bộ Hình Hứa đại
nhân, còn có Đại Lý Tự Chính Khanh Tang đại nhân, rất mực long trọng. Để thi hành bản án, Ban Đao phủ chỉ ngủ có nửa đêm, Già Dư đích thân mài
lưỡi búa Tuyên Hóa to tướng, dì Uùt mới bị ốm chết, dì Cả dì Hai chuẩn
bị thừng chạc, đôn ghế… Tiểu nhân vẫn tưởng chém ngang lưng thì dùng
đao, nhưng Già Dư bảo, từ thời sư tổ đã dùng búa. Nhưng sắp đến giờ khởi hành, để đề phòng bất trắc, Già bảo tiểu nhân đem theo thanh đại đao.
Giải tên coi kho lên bục thi hành án. Tên này uống hơi nhiều rượu đoạn hồn,
say xỉn, mắt đỏ như mắt cá chày, miệng sùi bọt, y hệt một con trâu điên. Vai hắn hích nổi ngàn cân, khi hắn cựa, dì Cả và dì Hai không sao giữ
nổi. Hắn quậy, người xem ồ lên thích thú; người xem càng khen, hắn càng
quậy dữ! Chật vật mãi, mới trói được hắn vào cái đôn bằng gỗ. Dì Cả đè
đầu, dì Hai đè chân. Hắn không hiền chút nào, hai tay vung loạn xạ, hai
chân đạp như ngựa đá hậu, xương sống uốn như rắn, lưng gồng lên như sâu
đo. Quan giám hình suốt ruột, không đợi bọn tiểu nhân trói buộc xong
xuôi, ra lệng thi hành án. Già Dư vung lưỡi búa Tuyên Hóa cao quá đỉnh
đầu, rồi chém mạnh xuống. Soạt, một luồng sáng trắng, kéo theo một làn
gió. Lúc Già Dư giơ búa lên, công chúng im như thóc; khi lưỡi búa hạ
xuống, một trận hoan hô nổi lên. tiểu nhân nghe một tiếng “phụt”, làn
sóng đỏ bắn tung tóe, mặt mũi dì Cả và dì Hai đầy máu. Nhát chém không
gọn, chỉ đứt có một nửa, vì khi lưỡi búa hạ xuống, tên phạm vặn mình một cái, kết quả chỉ đứt một bên bụng. Tiếng gào thảm thiết của hắn át cả
tiếng reo hò. Ruột hắn tuồn ra ngoài bụng, phủ kín cái đôn gỗ. Già Dư
định chém bồi nhát nữa, nhưng lưỡi búa bập sâu trong đôn, rút được ra
thì cán dính đầy máu, trơn tuột, không sử dụng được nữa. Công chúng lại
reo hò vì nghịch cảnh vừa xảy ra. Tên phạm tay nào chân ấy quẫy đạp lung tung, tiếng gào quái đản của hắn kinh thiên động địa. Trong tình hình
đó, cái khó ló cái khôn, không đợi Già Dư sai bảo, tiểu nhân bước lên,
vung đao, nghiến răng, nhắm mắt, chặt một nhát, tên phạm đứt làm hai
đoạn. Già Dư xoay người lại, bẩm giám hình quan:
- Aùn đã thi hành, mời đại nhân nghiệm thu!
Các đại nhân ngồi yên như phỗng, mặt tái nhợt. Dì Cả và dì Hai buông tay
đầy máu, đứng lên. nửa người dưới của tên phạm vẫn đang co giật nhưng
không mạnh. Còn nửa người trên thì kinh khủng! Bẩm đại nhân, nếu chưa
trông thấy thì có nói cũng chẳng tin, có trông thấy thì chưa hẳn đã tin ở mắt mình, nghĩ rằng đang mê ngủ. Tên phạm gần như là hóa thân của chuồn chuồn, mất nửa người dưới mà còn định cất cánh bay. Hắn chống hai tay
xuống đất dựng thẳng người lên, nhảy lóc cóc trên bục. Máu của hắn ướt
đẫm chân chúng tiểu nhân, ruột của hắn quấn quanh chân chúng tiểu nhân.
Mặt hắn như dát vàng, nhẵn bóng. Miệng hắn rộng như chiếc tam bản, gào
to mà không nghe rõ gào câu gì, chỉ thấy bọt máu phun phì phì. Kỳ quặc
nhất là cái đuôi sam, cứ cong dần lên như cái đuôi con rết, dựng đứng
sau gáy một lát, rồi mệt mỏi thả xuống, thẳng đuỗn. Công chúng nín thở,
người bạo phổi thì còn mở mắt nhìn, người yếu bóng vía thì hai tay bưng
mặt, lại còn có người lợm giọng, nôn khan. Các quan giám hình lên ngựa
bỏ chạy, bốn thầy trò tiểu nhân đứng như trời trồng trên bục, tròn mắt
nhìn tên coi kho giở phép thần thông. Hắn vật vã khoảng hút tàn một tẩu
thuốc, mới miễn cưỡng ngã sấp, ngã rồi miệng còn nhai nhóp nhép. Bịt tai lại, cứ tưởng đó là tiếng trẻ con bú sữa!
Tên súc sinh kể rất
sinh động về hình phạt chém ngang lưng, rồi hắn câm bặt, hai mép dính
nước bọt, mắt đảo lia lịa, quan sát sắc mặt Viên đại nhân và Caclôt.
Trước mắt ta hiện lên hình ảnh đáng sợ nửa người lắc lư, bên tai còn
nghe tiếng rú thất thanh của tên coi kho. Viên đại nhân thích thí lắng
nghe, mắt lim dim, không nói gì. Caclôt nghiêng đầu nghe lời dịch, lúc
nhìn Viên, lúc nhìn Triệu. Nhìn điệu bộ ấy, ta liên tưởng đến con chim
ưng đậu trên mỏm đá nham thạch.
Cuối cùng, Viên đại nhân mở miệng:
- Tổng đốc các hạ, theo hạ quan thì nên dùng hình phạt chém ngang lưng.
Người phiên dịch khẽ dịch lời của Viên đại nhân, Caclôt nói câu gì đó bằng tiếng tây. Người phiên dịch nói:
- Ngài Tổng đốc muốn biết, sau khi chém, tội phạm còn sống được bao lâu?
Viên đại nhân hất cằm về phía tên súc sinh, ra hiệu cho hắn trả lời. Hắn nói:
- Sống thêm khoảng hút tàn tẩu thuốc, nhưng cũng không hẳn thế, có người
chết ngay, y như một khúc gỗ sau khi chặt làm hai đoạn. Caclôt lại nói
một hồi với người phiên dịch. Người phiên dịch nói lại:
- Ngài
Tổng đốc nói, chém ngang lưng không tốt, phạm chết quá nhanh, không có
tác dụng răn đe bọn cứng đầu. Ngài muốn có một hình phạt tân kỳ và tàn
khốc, bắt phạm đau khổ cùng cực nhưng chưa chết ngay. Ngài nói, loại
hình phạt nào mà sau khi gia hình, phạm còn sống được năm ngày, tốt nhất là sống đến ngày hai mươi tháng Tám, ngày làm lễ thông xe đoạn đường
sắt Thanh Đảo – Cao Mật.
Viên đại nhân nói:
- Ông cố nghĩ xem, có loại nào được như vậy không?
Tên súc sinh lắc đầu:
- Treo phạm