
t đàn hương, bản phủ sẽ thưởng cho cha con ông một trăm lạng bạc. Vạn nhất xảy ra sai sót, ta sẽ lấy kiếm đàn hương xiên chả hai cha con rồi phơi khô trên cột!
Tên súc sinh dập đầu một cái rõ kêu, nói:
- Tạ ơn đại nhân!
Viên đại nhân nói:
- Tri huyện Cao Mật, ông cũng vậy đấy nhé!
Ta đáp:
- Ti chức xin cố sức, không dám trễ nải.
Viên đại nhân rời chỗ ngồi, sánh vai cùng Caclôt bước xuống công đường. Đi
được mấy bước ông ta ngoảnh lại làm như chợt nhớ ra, hỏi:
- Tri huyện Cao Mật, nghe nói ông đưa công tử Lưu Bùi Thôn từ Tứ Xuyên về đây làm việc ở huyện?
- Vâng, thưa đại nhân – Ta nói toạc móng heo – Phú Thuận của Tứ Xuyên là
quê hương của Lưu Bùi Thôn, bạn đồng tuế của ti chức. Thời gian ti chức
làm huyện lệnh ở Phú Thuận, Lưu phu nhân cùng cả nhà đưa linh cữu về
quê. Nghĩ tình đồng niên, ti chức có gửi lời ai điếu và mười lượng bạc.
Ít lâu sau, Lưu phu nhân vì quá đau thương cỡi hạc về tây trúc, lúc lâm
chung, gửi gắm Lưu Phác cho ti chức. Ti chức thấy cậu ta nhanh nhẹn cẩn
thận, nên cho vào làm việc trong huyện.
- Ông Huyện Cao Mật, ông
là con người thẳng thắn, một con người đàng hoàng, một con người không
xu thời phụ thế, một con người có tình có nghĩa! - Viên đại nhân ý tứ
sâu xa – Nhưng cũng là con người không thức thời!
Ta gục đầu trên mặt đất, nói:
- Ti chức cảm ơn đại nhân đã chỉ bảo.
- Triệu Giáp! – Viên đại nhân nói – Ông là kẻ thù giết cha của Lưu Phác đấy!
Tên súc sinh nhanh miệng đáp:
- Đó là tiểu nhân chấp hành ý chỉ của Thái Hậu!
Phu nhân, sao phu nhân không rót rượu cho ta? Đầy vào, đầy vào! Nào, phu
nhân cũng nên uống một chén. Sắc mặt phu nhân nhợt nhạt quá, phu nhân
khóc đấy à? Đừng khóc, ta đã suy tính rồi, quyết không để thằng súc sinh lấy được trăm lượng bạc, quyết không cho thằng Caclôt thực hiện được âm mưu! Ta cũng quyết không cho Viên Thế Khải như nguyện. Thằng cho họ
Viên đã xẻ em ruột ta làm nghìn mảnh, thảm quá, thảm quá! Viên Thế Khải
bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao!
Hắn không dễ dàng tha cho ta! giết xong Tôn Bính, hắn sẽ giết ta. Phu
nhân, đằng nào cũng chết, phải chết cho đàng hoàng! Thời buổi này, sống
là kiếp chó, chết là kiếp người. Phu nhân, chúng ta là vợ chồng mười mấy năm, tuy chẳng có con cái gì, nhưng cũng đầu gối tay ấp, phu xướng phụ
tùy. Sáng sớm mai, phu nhân nên về Hồ Nam, xe cộ đã chuẩn bị sẵn. Gia
đình ta còn mười mẫu ruộng nước, năm gian nhà cỏ, cóp nhặt nhiều năm
được khoảng ba trăm lượng bạc, đủ cho phu nhân rau cháo qua ngày. Phu
nhân đi rồi, ta không vướng víu gì nữa. Phu nhân, đừng khóc! Phu nhân
khóc, lòng ta xót xa! Sống giữa thời loạn, làm quan làm dân đều không
dễ, con người thời loạn không bằng con chó thời bình! Phu nhân, sau khi
về quê, phu nhân nên nhận một con trai của chú Hai làm con, để nó lo
liệu cho phu nhân lúc về già. Ta đã viết thư đây rồi, chắc chắn chúng nó đồng ý. Con chim sắp chết tiếng hót bi thương, con người sắp chết lời
nói dịu hiền! Phu nhân, xin phu nhân đừng nói vậy. Phu nhân mà cùng chết thì lấy ai đốt vàng mã cho ta? Phu nhân cũng không nên ở lại đây. Phu
nhân mà ở lại, ta không quyết được bất cứ điều gì.
Phu nhân, ta
có một chuyện không phải với phu nhân, vốn định nói từ lâu, kỳ thực
chẳng nói thì phu nhân đã biết. Ta và Mi Nương – con gái Tôn Bính và
cũng là con dâu Triệu Giáp – đi lại đã ba năm, nàng đã có thai với ta.
Phu nhân, niệm tình vợ chồng ăn ở với nhau mười mấy năm, sau khi nàng
sinh nở, nếu là trai thì phu nhân tìm cách đưa nó về Hồ Nam, nếu là gái
thì thôi. Đây là sự gửi gắm cuối cùng của ta, phu nhân, xin hãy nhận một lạy của Tiền Đinh này?
Tân quan huyện Tiền Đinh có bộ râu đẹp, chảy mượt như thác đổ. Lần đầu
thăng đường sau khi đáo nhiệm, với bộ râu đẹp này, ông giáng một đòn phủ đầu đối với bọn thơ lại ma mãnh của sáu phòng, bon sai dịch dữ như lang sói của ba ban. Người tiền nhiệm của ông là tri huyện Quyên, ông này
mồm nhọn má tóp như mặt khỉ, râu cằm lơ thơ vài chục sợi như râu chuột,
thuộc loại bất học vô thuật, chỉ giỏi đục khoét, ngồi trên công đường
gãi má sờ tai, y hệt con khỉ đột. Tướng mạo khó coi và cái đức vô liêm
sỉ của người tiền nhiệm, đã tạo cho người kế nhiệm Tiền Đinh ấn tượng
tốt đẹp trong lòng mọi người. Dưới công đường, bọn thơ lại thấy tân quan tướng mạo đàng hoàng, dáng ngồi uy nghi chễm chệ, cảm thấy có cái gì đó mới mẻ. Ngồi trên, Tiền Đinh cũng cảm nhận được những ánh mắt thân
thiện phía dưới.
Ông đỗ tiến sĩ năm Quí Mùi đời Quang Tự, cùng
khoa với Lưu Quang Đệ, một trong sáu người của nhóm “Mậu Tuất lục quân
tử” nổi danh trong thiên hạ. Lưu đỗ Nhị giáp, xếp thứ ba mươi tám. Sau
khi thi đỗ, ngồi chơi xơi nước hai năm ở kinh thành, sau lo lót được bổ
nhiệm tri huyện ở tỉnh ngoài. Ông đã qua hai nhiệm kỳ tri huyện, một ở
Điện Bạch – Quảng Đông, một ở Phú Nhuận – Tứ Xuyên. Phú Nhuận là quê của Lưu Quang Đệ. Điện Bạch, Phú Thuận đều là những vùng sâu vùng xa, ma
thiêng nước độc, dân tình đói khổ, dù muốn tham ô cũng không có gì để
tham! Vì vậy, được trị nhậm ở Cao Mật giao thông thu