
ận tiện, sản vật
phong phú, tuy chẳng có gì nổi bật, nhưng ông cho rằng mình đã được
thăng chức. Ông chí khí hiên ngang, tinh thần mạnh mẽ, mặt đỏ hồng rạng
rỡ, mày ngài, mắt sáng như sao, râu cằm sợi nào sợi ấy như mã vĩ, rũ
xuống tận mép bàn. Một bộ râu đẹp, tự nhiên đã có một nửa tướng quan.
Các quan đồng liêu thường nói đùa: Tiền huynh, nếu Lão Phật gia nhìn
thấy ông, thể nào cũng lập cho ông một đạo đài, chỉ tiếc cho đến nay ông có dịp được thấy long nhan Hoàng thượng, Hoàng Thái Hậu. Đứng chải râu
trước gương, ông thở dài: Tiếc cho bộ mặt oai vệ, phí cả bộ râu Tiên của ông ta!
Trên đường đi từ Tứ Xuyên đến Sơn Đông xa lơ xa lắc, ông rẽ vào một ngôi chùa bên bờ Hoàng Hà thuộc tỉnh Thiểm Tây xin một thẻ
quẻ. Quẻ này tốt, đại cát đại lợi. Quẻ nói rằng: Cá diếc vào Tây giang,
sấm dậy trời quang! Quẻ thẻ giúp ông gạt bỏ tâm trạng u uất của người
bất đắc chí, vững tin vào tương lai của mình. Đến nơi trị nhậm mới, tuy
người mệt ngựa mỏi, lại thêm cảm hàn nhẹ, nhưng ông xuống ngựa là lao
vào công việc. Nhận bàn giao của người tiền nhiệm xong, ông lập tức
thăng đường gặp mặt những người dưới quyền, đọc diễn từ nhậm chức. Do
tâm trạng phấn chấn, lời hay ý đẹp cứ tuôn như suối, thao thao bất
tuyệt. Người tiền nhiệm của ông dốt đặc cán mai, nói một câu hoàn chỉnh
cũng không xong! Giọng ông vốn ấm cúng có sức lôi cuốn, nay thêm hơi rè
vì cảm mạo, càng có ma lực với người nghe. Nhìn ánh mắt của đám thuộc
hạ, ông biết mình đã thành công. Diễn thuyết xong, ông vuốt râu bằng
ngón trỏ và ngón cái một cách khoáng đạt, tuyên bố bãi đường. Tuyên bố
xong, ông đưa mắt nhìn xuống dưới, để mỗi người cảm nhận được là ông
đang nhìn mình, cái nhìn sâu xa đầy ý nghĩa, vừa như cảnh cáo vừa như vỗ về. Rồi ông đứng lên, gọn gàng, dứt khoát, quay người đi vào như làn
gió thoảng.
Ít lâu sau, trong bữa tiệc ra mắt hương thân hiền sĩ, tướng mạo đường hoàng và bộ râu đẹp của ông, một lần nữa, trở thành
tiêu điểm chú ý. Ông đã khỏi cảm hàn, đặc sản vùng Cao Mật – hoàng tửu
và thịt chó – rất hợp với khẩu vị của ông, rượu vàng thư giãn gân cốt,
lưu thông huyết mạch, thịt chó đẹp da đẹp dung nhan, do vậy ông đẹp ngời ngời, bộ râu càng quyến rũ. Ông đứng lên chúc rượu bằng một giọng ấm áp và mạnh mẽ, bày tỏ quyết tâm trong thời gian trị nhậm, đem lại ấm no
cho dân chúng. Diễn từ của ông luôn bị ngắt quãng bởi những tràng vỗ
tay. Ông vừa dứt lời, những tràng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài dễ đến cháy
hết nửa nén nhang. Ông giơ cao chén rượu mời đông đảo những quả mũ dưa,
những bộ râu dê cạn chén. Họ ào ào đứng dậy, ào ào giơ chén rượu lên, ào ào tợp một hơi, uống cạn. Ông đặc biệt lưu ý quan khach một món ăn. Đó
là món cải phỉ thúy tươi như còn sống, thoạt nhìn tưởng là chưa qua lửa. Các quan khách chưa ai dám đụng đũa vào món này, chỉ sợ làm trò cười
cho thiên hạ thì mất mặt. Ông nói với quan khách món này thực ra đã
chín, có đến hơn một chục sơn hào hải vị bên trong. Ông lấy đũa chọc nhẹ một cái, cái bắp cải tưởng như nguyên vẹn ấy nở bung, phô ra những cánh như cánh hoa đủ màu sắc. Một mùi thơm quí phái lập tức tỏa khắp gian
phòng. Các hương thân hiến sĩ phần lớn là dân cổ cày vai bừa, chỉ quen
chém to kho mặn, cách ăn cao nhã như thế này chưa từng thấy, chưa từng
nghe. Được quan huyện cổ vũ, họ dùng đũa gắp một mẩu lá đưa lên miệng
nhấm nhấm, gật gù khen ngon. Lão Hùng người lo liệu hầu cận, được bồi
tiếp cùng quan huyện không bỏ lỡ dịp giới thiệu phu nhân quan huyện cùng với đám khách khứa, rằng bà Huyện là cháu ngoại Tăng Văn Chính Công –
Tăng Quốc Phiên, món này bà tự vào bếp làm, có tên Bạch Thái Phỉ Thúy
nổi tiếng gần xa. Bạch Thái Phỉ Thúy do Tăng Văn Chính Công khi làm Thị
lang bộ Lễ tại Kinh, đã cùng đầu bếp tìm tòi nghiên cứu, thử nghiệm
nhiều lần mới trở thành kiệt tác, món ăn mang dấu ấn trí tuệ của một
danh thần! Văn Chính Công văn võ toàn tài, chế biến món ăn lại càng
tuyệt diệu. Nghe lời giới thiệu của lão Hùng, mọi người vỗ tay càng dữ,
mấy vị cao tuổi nước mắt giàn giụa trên gò má nhăn nheo, nước mũi cũng
chảy ra, dính trên bộ râu già lão!
Sau ba tuần rượu, các hương
thân luân phiên chúc rượu Tiền Đinh. Vừa chúc rượu, vừa ca tụng. Lời
chúc tụng muôn hình muôn vẻ, rất sắc sảo, nhưng không ai quên ca ngợi bộ râu của quan lớn. Người bảo: Quan lớn đúng là Quan Vân Trường đầu thai
trở lại, là Ngũ Tử Tư tái sinh. Người nói: Quan lớn rõ ràng là hóa thân
của Gia Cát Võ Hầu, là Thác Tháp Thiên Vương xuống trần. Tiền Đinh tuy
là người có bản lĩnh mà cũng không trụ nổi những lời tâng bốc của họ. Đã mời là phải uống, đã uống là uống cạn. Vậy là bỏ béng quan dạng, nói
cười tự nhiên, bình luận khúc triết, hoa chân múa tay, đắc ý cả cười,
biểu hiện đủ đầy chất phong lưu công tử, hòa nhập hoàn toàn với đám quan khách.
Hôm ấy, ông uống say ngả say nghiêng, các hương thân cũng say ngang say ngửa. Bữa tiệc chấn động vùng Cao Mật, trở thành chuyện
cửa miệng mãi về sau. Món Bạch Thái Phỉ Thúy thì truyền tụng càng li kì, rằng trong cây bắp cải đó có lắp đặt máy móc, người khác không làm sao
mở