
lên năm ngày, dù không hình phạt, phạm cũng chết!
Caclôt lại xì xồ với người phiên dịch. Người phiên dịch nói:
- Ngài Tổng đốc nói rằng, Trung Quốc cái gì cũng lạc hậu, nhưng hình phạt thì tiên tiến. Người Trung Quốc có biệt tài về việc này. Bắt người ta
đau khổ đến tận cùng mới chết, đó là nghệ thuật của Trung Quốc, là sự
tinh túy trong chính trị của Trung Quốc…
- Cút! – Ta nghe thấy Viên đại nhân nói nhỏ, nhưng ngay lập tức ngài cao giọng để át tiếng chửi lúc nãy. Ngài kiên nhẫn gợi ý:
- Ông chịu khó nghĩ đi.
Sau đó ngài nói Caclôt:
- Ngài Tổng đốc, nếu quý quốc có loại hình phạt như thế thì đừng ngại, cứ giới thiệu. Chuyện ấy dễ học hơn sản xuất xe lửa.
Người phiên dịch dịch lời Viên đại nhân cho Caclôt. Caclôt nhíu mày suy nghĩ
rất lung. Tên súc sinh cúi đầu, chắc chắn hắn cũng đang tìm tòi.
Bỗng Caclôt tỏ ra phấn khởi, xì xồ với người phiên dịch. Người phiên dịch nói:
- Ngài Tổng đốc nói, Châu Aâu có loại hình phạt câu rút, đóng đinh người trên cọc, rất lâu mới chết.
Tên súc sinh mắt sáng lên, mặt mày tươi tỉnh:
- Bẩm đại nhân, kẻ hèn nghĩ ra rồi. Năm xưa tiểu nhân từng nghe sư phụ
nói, sư phụ của sư phụ vào quãng năm Ung Chính đã dùng đàn hương hình để xử tội một người dám ỉa gần Hoàng thượng.
Viên đại nhân hỏi:
- Đàn hương hình là gì?
Tên súc sinh nói:
- Sư phụ của tiểu nhân nói cũng chưa rõ lắm, đại để là dùng một cái cọc
bằng gỗ đàn hương đâm từ lỗ đít lên gáy, rồi trói người ấy vào gốc cây.
Viên đại nhân cười nhạt, nói:
- Đúng là những tư tưởng lớn thường hay gặp nhau! Người ấy sống được mấy hôm?
Tên súc sinh nói:
- Khoảng ba hôm, có lẽ bốn hôm.
Viên đại nhân bảo người phiên dịch dịch cho Caclôt nghe. Caclôt mặt mày tươi tỉnh, lắp bắp một câu tiếng Trung Quốc.
- Tốt, tốt, đàn hương hình tốt!
Viên đại nhân nói:
- Ngài Tổng đốc đã nói là tốt, vậy thì coi như đã quyết, áp dụng đàn
hương hình cho Tôn Bính, nhưng phải để hắn sống năm ngày. Hôm nay là
mười ba tháng Tám, mai chuẩn bị một ngày, ngày kia, ngày mười lăm bắt
đầu thi hành án.
Tên súc sinh đột nhiên quỳ xuống, nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân tuổi đã cao, chân tay lóng ngóng, công việc quan trọng này phải có một trợ thủ.
Viên đại nhân nhìn ta bảo:
- Bảo tên đao phủ Khám Nam làm trợ thủ cho ông.
Tên súc sinh nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân không thích đồng nghiệp ở huyện nhúng tay vào.
Viên đại nhân cười:
- Ông sợ họ tranh công chứ gì?
Tên súc sinh nói:
- Xin đại nhân phê chuẩn cho con trai của tiểu nhân giúp tiểu nhân một tay.
Viên đại nhân hỏi:
- Con trai ông làm nghề gì?
Tên súc sinh nói:
- Giết lợn giết chó.
Viên đại nhân cười, nói:
- Cũng coi như có nghề! Được, đánh trận cần đông người, xung trận toàn cha con. Bản phủ đồng ý.
Tên súc sinh vẫn quỳ, chưa đứng dậy.
Viên đại nhân hỏi:
- Ông còn điều gì nữa không?
Tên súc sinh nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã nghĩ, muốn thực thi đàn hương hình phải dựng một đài cao hai trượng bằng gỗ, trên đài dựng một cây cột, trên cột
đính một thanh ngang. Một bên đài phải lát một con đường bằng ván, để
cho những người thi hành án lên xuống.
Viên đại nhân nói:
- Ông về vẽ ra giấy, để tri huyện Cao Mật chiểu theo đó mà làm.
Tên súc sinh nói:
- Cần hai thanh gỗ đàn hương loại tốt nhất, vót thành hai cái cọc nhọn hình thanh kiếm. Công việc này tiểu nhân tự làm.
Viên đại nhân nói:
- Để tri huyện Cao Mật giúp ông một tay.
Tên súc sinh nói:
- Cần hai trăm cân dầu thơm đã tinh luyện.
Viên đại nhân cười, nói:
- Ông định rán Tôn Bính để nhắm rượu hay sao đấy?
Tên súc sinh nói:
- Bẩm đại nhân, kiếm đàn hương sau khi vót xong, đun trong dầu thơm chí
ít phải một ngày một đêm, như vậy mới bảo đảm là không dính ruột, không
thấm máu.
- Tri huyện Cao Mật sẽ giúp ông tất cả những việc này – Viên đại nhân nói – Cần những gì, tốt nhất là ông nói hết ra.
Tên súc sinh nói:
- Còn cần mười sợi thừng bằng da trâu, một dùi đục bằng gỗ, một con gà
trống trắng, hai mũ nỉ màu đỏ, ủng hai đôi, áo trắng hai chiếc, dây lưng bằng lụa hồng hai cái, dao bầu hai con, còn nữa, gạo tẻ một trăm cân,
bột trắng một trăm cân, trứng gà một trăm quả, thịt lợn hai mươi cân,
nhân sâm loại Một nửa cân, ấm sắc thuốc một chiếc, củi đun ba trăm cân,
thùnh gánh nước hai cái, ang đựng nước một cái, chảo to một cái, chảo
nhỏ một cái.
Viên đại nhân hỏi:
- Ông cần nhân sâm làm gì?
Tên súc sinh đáp:
- Tiểu nhân xin nói đại nhân nghe, phạm nhân sau khi thụ hình, ruột gan
không bị thương, nhưng máu thì vẫn chảy. Hàng ngày phải đổ nhân sâm thì
mới sống được một số ngày. Nếu không, tiểu nhân cũng không dám đảm bảo
sống được năm ngày.
Viên đại nhân hỏi:
- Đổ nhân sâm, ông có đảm bảo sống được năm ngày không?
- Tiểu nhân đảm bảo - Tên súc sinh cả quyết.
Viên đại nhân nói:
- Tri huyện Cao Mật, ông giúp ông ta liệt kê các thứ ra giấy, gấp rút sai người đi mua, không được chậm trễ.
Tên súc sinh vẫn quì.
Viên đại nhân nói:
- Ông đứng lên đí
Tên súc sinh vẫn quì, dập đầu lia lịa.
Viên đại nhân nói:
- Rồi, đừng dập cái đầu chó của ông nữa! Nghe đây, nếu ông thực thi viên
mãn hình phạ