
o cái tâm của người quân tử! Cứ tưởng ta vì ta sao? Ta vì số đông ở đây tỏ nỗi bất bình đấy chứ!
Tôn Bính cười:
- Các vị ấy liếm đít ông đã đủ no, cần gì ăn thịt?
Mọi người cả giận, nhao nhao chửi Tôn Bính. Tôn Bính cáu lên, ăn sạch chỗ
thịt, lại còn lấy màn thầu vét sạch đĩa. Aên xong, ông mở túi thuốc,
nhồi một tẩu, thản nhiên ngồi hút phì phèo.
Lý Vũ lắc đầu:
- Đúng là bố mẹ ông chỉ biết đẻ mà không biết dạy, đáng để quan lớn Tiền tóm ông lên huyện, nện cho năm mươi gậy vào mông!
Mã Đại Đồng Sinh nói:
- Thôi thôi, cổ nhân có câu: “Chuyện vui là rượu, chuyện vãn là thịt”,
huynh kể tiếp cho bọn tiểu đệ nghe về quan lớn Tiền và chuyện ở huyện,
cũng coi là được ăn sơn hào hải vị rồi.
Lý Vũ nói:
- Hứng
thú gì nữa mà kể! Ta chỉ nói gọn một câu, Tiền đại nhân làm tri huyện
Cao Mật là hồng phúc của dân Cao Mật ta. Quan lớn Tiền tài cao học rộng, huyện Cao Mật tí tẹo, chắc chẳng lưu nổi ông, sớm muộn ông lớn sẽ thăng chức. Cái khác thì không nói, chỉ riêng bộ râu thần tiên của ông lớn,
mèng nhất cũng phải Tuần phủ! Gặp thời, có thể trở thành lương đống quốc gia, thành danh thần như Văn Chính Công.
- Quan lớn Tiền làm to
thì Lý đại huynh cũng khấm khá theo, đúng là “Nước lên thuyền lên” – Mã
Đại Đồng Sinh giơ chén rượu lên – Xin chúc đại huynh một chén nữa, đại
huynh mà ăn nên làm ra, gặp được đại huynh cũng khó!
Lý Vũ uống cạn chén rượu, nói:
- Thật ra, làm kẻ dưới trăm điều vạn ý cũng chỉ gói gọn một chữ “Trung”.
Chủ cho mình bộ mặt tươi cười thì đừng có cong đuôi lên! Chủ đá mình một cái, cũng đừng có oán. Những người như ông lớn Tiền, cụ lớn Văn Chính,
hoặc là tinh tú đầu thai xuống trần, hoặc là rồng rắn hóa kiếp, hoàn
toàn không giống đám cỏ rác chúng ta. cụ lớn Văn Chính là ai? Là một đại mãng xà. Người ta bảo ngài bị bệnh nấm, mỗi khi ngủ dậy, người hầy gom
được trong chăn đệm cả một vốc vảy. Quan lớn Tiền khẽ bảo ta: “Nấm đâu
mà nấm, rắn lột da đấy!” Quan lớn Tiền là gì? Ta nói cho các vị rõ,
nhưng không được nói với ai. Một đêm, ta cùng ông lớn trò chuyện mệt
quá, ngủ lại ở Tây Hoa Sảnh, gác chân lên nhau mà ngủ. Ta bỗng cảm thấy
có gì đè nặng lên người và mơ thấy một con hổ đặt một chân lên người ta. Tỉnh dậy thì thấy đó là chân của ông lớn!…
Mọi người nín thở, mặt tái nhợt nhìn miệng Lý Vũ. Lão dốc chén rượu vào miệng, nói:
- Từ đó ta mới hiểu, vì sao bộ râu của quan lớn Tiền lại rậm đến thế. Nó chính là râu hổ!
Tôn Bính gõ vào chân bàn cho rơi hết tàn trong cái tẩu bằng đồng, phùng
miệng thổi khói trong cán tẩu rồi giắt vào trong người. Ông đứng lên,
nâng râu bằng hai tay, làm động tác vuốt râu như trên sân khấu, cực kỳ
đẹp mắt và khoáng đạt! Rồi như trong khúc tự bạch của Miêu Xoang, ông
nói rành rẽ, lên bổng xuống trầm, lúc dừng lúc lặng:
- Nhóc con Lý Vũ, về bảo với ông lớn nhà ngươi, rằng bộ râu của ông ấy không đẹp bằng bộ lông trong đũng quần của ta!
Tinh mơ hôm sau, chỗ thịt lợn trong bụng chưa tiêu hóa hết, Tôn Bính đã bị
bốn tên công sai lôi ra khỏi chăn, không mảnh vải trên người. Tiểu Hồng, cô đào của gánh hát đang ngủ cùng, rúm người lại ở góc giường, mặc mỗi
bộ đồ ngủ. Trong lúc lộn xộn, bọn công sai đá vỡ cái vại nước tiểu đổ
tung tóe, Tôn Bính nhem nhuốc, chẳng khác một đống dưa muối. Ông kêu to:
- Các anh em, có gì bảo nhau! Có gì bảo nhau không được sao?
Hai tên công sai trói giật cánh khỉ Tôn Bính lại, một tên châm đèn ở hốc tường. Qua ánh đèn, Tôn Bính nhìn thấy Lý Vũ.
- Lý Vũ, chúng ta không thù không oán, sao ông nỡ hại ta?
Lý Vũ tiến lên, đáng một bat tai, nhổ một bãi nước bọt vào mặt Tôn Bính, chửi:
- Thằng con hát khốn kiếp, ta với ngươi đúng là không thù không oán,
nhưng ngươi đã gây thù chuốc oán vời Tiền đại nhân. Ta ăn cơm của Tiền
đại nhân, không thể không bắt ngươi, đồng thời ta cũng cáo lỗi ngươi về
chuyện bắt này! Tôn Bính hỏi:
- Ta với Tiền đại nhân có thù oán gì?
Lý Vũ cười:
- Anh già, đúng là người sang hay quên! Ngươi vừa nói hôm qua, rằng bộ
râu của quan lớn Tiền không đẹp bằng bộ lông trong đũng quần ngươi, quên rồi à?
Tôn Bính trừng mắt nhìn Lý Vũ:
- Lý Vũ, ngươi là kẻ ngậm máu phun người! Ta nói câu ấy hồi nào? Ta có điên, có ngốc đâu mà nói như thế?
Lý Vũ nói:
- Ngươi không điên, không ngốc, nhưng bị thịt lợn làm cho lú lẫn!
- Ngươi không vu oan giá họa cho ta được đâu! – Tôn Bính nói.
- Mình làm mình chịu mà! – Lý Vũ nói – Ngươi có mặc quần áo vào không?
Không mặc thì cứ trần truồng mà đi, muốn mặc thì mặc nhanh lên, bọn ta
không có thì giờ đấu khẩu với thằng con hát như ngươi. Tiền đại nhân
đang đợi ở công đường để kiểm tra bộ lông của nhà ngươi!
Tôn Bính bị bọn công sai xô đẩy, loạng choạng bước vào công đường huyện. Ông hơi bị choáng, người nóng ran, những chỗ bị thương nhâm nhẩm đau. Ông bị
giam trong đại lao đã ba hôm, trên người bám đầy giòi bọ. Trong ba ngày, ngục tốt lôi ông ra sáu lần, lần nào cũng bịt mắt. Roi da, gậy tày rơi
như mưa trên người, đau đến nỗi ông nhảy như choi choi, đập cả vào
tường. Trong ba ngày, ngục tốt chỉ cho ông uống một bát nước đục, ăn một bát cơm hẩm. Ông cả