XtGem Forum catalog
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328711

Bình chọn: 7.00/10/871 lượt.

êm thổi phất qua, ánh trăng sáng tỏ, bóng hoa sum suê.

So với ánh trăng thì hoa đẹp hơn, so với hoa thì người còn đẹp hơn.

Sắt Sắt đứng ở ven hồ, nghe thấy âm thanh của những tiếng cười đùa mơ hồ truyền vào tai, nàng phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa hồ có một mảnh đất bằng, những bóng dáng đẹp rực rỡ thoắt ẩn thoắt hiện, tay áo

thanh thoát nhẹ bay trong gió.

Sắt Sắt chưa từng đoán được Dạ Vô Yên lại là người lãng mạn như vậy, tổ chức sinh nhật cho Y Doanh Hương ở giữa hồ. Nàng mơ hồ thấy được

giữa hồ là một khối đất, xung quang đèn treo sáng lấp lánh.

Trên trời ánh trăng sáng tỏ, dưới đất một mảnh lấp lánh, thật là một ý tưởng lí thú và độc đáo.

Một chiếc thuyền tinh xảo nhẹ nhàng ngừng ở bên bờ, Sắt Sắt cùng Tử Mê lên thuyền bơi ra rồi bước lên đảo nhỏ ở giữa hồ.

Sắt Sắt dường như đến trễ, nếu có một chút khả năng quyết định, nàng tình nguyện không đến.

Một ngôi sao lớn rực rỡ được tạo thành trên đảo nhỏ, lộ ra những

chiếc đèn cung đình nhỏ bằng ngọc lưu ly, ánh sáng mờ mờ hòa vào ánh

trăng, khung cảnh tuyệt đẹp, tạo nên một bầu không khí giống như giấc

mộng.

Bên cạnh thảm bày ra chính hồng nạm vàng, hướng nam là hai cái ghế

đặt song song nhau của chủ vị, dành cho Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương ngồi, phía sau là ghế dành cho cơ thiếp của Dạ Vô Yên, Sắt Sắt ngồi ở vị trí

đầu tiên dành cho cơ thiếp. Khóe môi Sắt Sắt hơi cong lên, nở một nụ

cười lạnh, nàng thật quá may mắn vì được làm thị thiếp đứng đầu.

Sắt Sắt yên lặng không một tiếng động ngồi vào chỗ của mình, không

muốn người khác chú ý nhưng cũng không ngờ có người lại không buông tha

cho nàng.

“Ui, ai đó thật là kiêu kì nha, trễ như vậy mới chịu đến!” Một nữ tử ngồi kế bên lạnh giọng châm chọc.

Sắt Sắt trở về phủ mấy ngày từng có cơ thiếp của Dạ Vô Yên biết nàng là trắc phi nên đến Đào Yêu viện bái kiến, Sắt Sắt đều nhất định cự

tuyệt không gặp mặt. Nàng đối với Dạ Vô Yên không có hứng thú, cũng

không cần biết cơ thiếp gì của Dạ Vô Yên. Nhưng người trước mắt nàng vẫn biết mặt, hôm đó khi trở lại phủ Nhu phu nhân này đã từng xảy ra va

chạm với nàng.

Nhu phu nhân hiển nhiên ăn diện rất tỉ mỉ, một thân váy vàng nhạt, áo khoác đơn giản thêu hoa phù dung màu bạc, tóc búi lên, gài lên một cây

trâm ngọc, trên trán đeo một chuỗi vòng hạt tinh tế, khiến nàng nhìn qua rất xinh đẹp cao quý.

Nàng dường như có ý muốn làm Sắt Sắt khó xử, thanh âm không lớn nhưng rất bén nhọn, làm cho tầm mắt mọi người đều rơi vào nàng.

Y Doanh Hương nhìn thấy Sắt Sắt thì hai tròng mắt sáng ngời, mỉm cười trong sáng nói: “Vương gia, Giang tỷ tỷ đến rồi, yến hội có thể bắt

đầu.”

Nàng là nhân vật chính của đêm nay, mặc trang phục của Bắc Lỗ quốc.

Trước kia Sắt Sắt từng nghe nói phục sức của nữ tử quý tộc Bắc Lỗ

quốc xinh đẹp vô cùng. Ngày họ trở về thành, Sắt Sắt từng thấy quần áo trang sức của Y Doanh Hương nhưng không cảm thấy xuất chúng, tối nay Y

Doanh Hương ăn diện như vậy làm cho nàng được diện kiến phục sức tuyệt

đẹp của Bắc Lỗ quốc.

Trên đầu nàng đội vòng hoa sen hình mũ phượng, làm nổi bật khuôn mặt

ngọc cực kì trắng nõn xinh đẹp. Quần áo màu đỏ ôm sát người, đem dáng

người xinh đẹp bày ra không bỏ sót chút nào. Gió đêm thổi qua, táy áo

bay bay trông rất thanh tao.

Y Doanh Hương thật sự xinh đẹp, mặc kệ nàng mặc quần áo hoa mĩ cỡ nào đều không làm mất đi phong thái riêng của mình. Quốc sắc thiên hương

không từ nào có thể miêu tả, trên đời này sợ là không người nào có thể

xinh đẹp như nàng.

Một tiếng động vang lên, đánh tan suy nghĩ của Sắt Sắt.

Nàng không ngờ tới lúc nàng đang nhìn người khác thì có người cũng đang nhìn nàng.

Vị khách ngồi đối diện đánh rơi chiếc đũa ngọc, đũa ngọc cùng chiếc đĩa chạm vào nhau phát ra một tiếng đinh.

Sắt Sắt vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy con ngươi đen của Phong Noãn.

Phong Noãn luôn luôn trầm ổn lạnh lùng, con ngươi đen lúc này hiện

lên các loại cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, có chút không tin tưởng, có mất mát, có hối hận, còn có cả nỗi đau kịch kiệt…Sắt Sắt lần đầu tiên

nhìn thấy một Phong Noãn luôn trầm ổn lại có biểu tình thất lễ như vậy,

lại còn làm rơi chiếc đũa ngọc trong tay, xem ra hắn đã kinh động không

nhỏ.

Sắt Sắt không đoán được Dạ Vô Yên lại mời Phong Noãn đến yến tiệc.

Bất quá nếu hắn là nhị hoàng tử Bắc Lỗ quốc, tới tham gia buổi tiệc sinh nhật của công chúa hòa thân cũng không có gì lạ.

Phong Noãn, hắn đã nhận ra nàng.

Biết được ngày ấy ở núi Hương Miểu, nữ tử hắn làm nhục là người ơn cứu mạng của hắn, lão đại của hắn, Tiêm Tiêm công tử.

Xem ra hắn đã bị chấn động kinh hãi không nhỏ!

Sắt Sắt thản nhiên cười cười, đôi mắt long lanh như nước, trong

trường hợp này nàng vẫn nên giả vờ như không biết hắn là thỏa đáng

nhất.

“Hách Liên hoàng tử, xảy ra chuyện gì?” Dạ Vô Yên không chút để ý liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái, cười gượng hỏi.

Nụ cười của Phong Noãn trở nên cứng ngắc, trầm giọng nói: “Vương gia, chỉ là không cẩn thận đánh rơi thôi.”

Dạ Vô Yên nheo mắt, âm thầm bắt giữ cảm xúc trong mắt Phong Noãn, khẽ cười nói: “Hoàng tử cẩn thận một chút, người đâu còn không