
mang cho
hoàng tử một đôi đũa mới.”
Thị nữ phía sau vội vàng bước lên nhặt đôi đũa bị rơi xuống đất, lại lấy một đôi mới trình lên.
“Yến hội bắt đầu.” Hắn trầm giọng tuyên bố.
“Vương gia, các tỷ muội có chuẩn bị vài tiết mục ca múa mừng ngày
sinh nhật của vương phi, không biết có thể bắt đầu không?” Nhu phu nhân
nhẹ giọng hỏi.
Dạ Vô Yên thản nhiên cười cười, nói: “Bắt đầu đi!”
Nhu phu nhân mắt lạnh nhìn lướt qua Sắt Sắt, nhìn thấy Sắt Sắt không mang theo nhạc cụ gì, ánh mắt hiện lên một vẻ sắc bén. Nàng ôm một cây
đàn ngọc mới lên, đoán chừng vì cây đàn cũ bị hư nên Dạ Vô Yên đã ban
cho nàng.
Nàng ngồi xổm ở giữa, ngón tay hơi hơi cong lên, những ngón tay trắng như tuyết, gảy ra một tiếng nhạc du dương mà uyển chuyển.
Thanh âm lượn lờ, quyến rũ động lòng người.
Nhu phu nhân kiêu căng như thế cũng không lạ, quả nhiên có chút tài nghệ.
Tiếng đàn ngừng lại, đổi lấy là một đợt vỗ tay.
“Rất tốt, nhạc hay, người càng đẹp hơn!” Dạ Vô Yên thản nhiên khen tặng.
Đôi mắt đẹp của Nhu phu nhân đưa tình nhìn Dạ Vô Yên, thân hình mềm mại không xương hướng về vị trí của mình.
Sau đó một nữ tử mặc áo quần màu xanh lục bước lên sân khấu, nhảy một vũ khúc.
Tay áo xanh phất nhẹ, kĩ thuật nhảy điêu luyện, cũng là một điệu vũ đẹp.
Sắt Sắt không biết cơ thiếp của Dạ Vô Yên, chỉ thấy tiếp sau nữ tử mặc áo quần xanh lục là một nữ tử mặc áo quần màu hồng bước lên sân
khấu, ngươi vừa diễn xong, ta liền lên đài…
Dao cầm, tỳ bà, đàn tranh, múa , ca ,…Đủ các loại tài nghệ, từng cái từng cái diễn ra.
Các nữ tử đó, người người đều muốn chiếm được sự ưu ái của Dạ Vô Yên, tự nhiên cũng bày ra hết các chiêu thức của mình .
Cô thiếp của Dạ Vô Yên người nào cũng có tài nghệ không tầm thường,
tất nhiên có thể được quan viên tuyển chọn, dâng vào Tuyền vương phủ,
sao có thể không có tài nghệ gì.
Liền ngay cả Tử Mê cũng xem đến hoa mắt, trong lòng âm thầm lo lắng.
Dạ Vô Yên ngồi ở vị trí chủ vị, một thân màu tím thường phục, đầu đội mũ quan bằng bảo thạch, một thân áo bào nhẹ nhàng , thật nho nhã thanh thoát, lại không mất đi vẻ tự tin và khí phách.
Khóe môi hắn hơi cong lên một chút ý cười, sắc mặt trông rất bình tĩnh.
Rốt cuộc màn biểu diễn của nữ tử cuối cùng cũng kết thúc, đến phiên Sắt Sắt biểu diễn.
Nhu phu nhân mỉm cười nhìn Sắt Sắt, nhẹ giọng hỏi: “Không biết Giang trắc phi chuẩn bị tiết mục gì đây?”
Sắt Sắt hơi nhăn mày nhíu mi, vẫn chưa thèm để ý tới nàng.
“Hình như có người chưa biểu diễn thì phải?” Một tay Dạ Vô Yên nâng chén rượu lên, một tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, hỏi.
“Vương gia, mẫu thân Giang tỷ tỷ vừa qua đời, tỷ tỷ có thể tới tham
gia yến tiệc hôm nay Hương Hương đã rất vui mừng rồi, vương gia đừng
bắt tỷ tỷ phải biểu diễn.” Y Doanh Hương nhẹ giọng nói.
“Hương Hương, người ta vì sinh nhật của ngươi đã chuẩn bị biểu diễn,
ngươi làm sao có thể cự tuyệt ý tốt của người ta, như vậy sẽ làm người
khác đau lòng biết không!” Dạ Vô Yên khẽ cười nói.
“Vương gia…” Y Doanh Hương còn muốn nói gì nhưng Sắt Sắt đã đứng dậy rời khỏi bàn của mình.
Chuyện của nàng, chưa bao giờ cần người khác phải cầu tình giúp đỡ,
gặp phải chuyện gì, cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ muốn chạy
trốn.
Bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng rời khỏi chổ ngồi, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người nàng.
Y phục mĩ lệ đơn giản, quần áo trang sức nàng cũng không hề ăn diện,
nhìn qua mặc dù có chút cũ kĩ nhưng khi nàng từ nơi đó đứng lên, cả
người mang một khí chất khiến người khác không thể rời mắt. Vừa mới đứng lên đã toát ra một phong thái xuất thần, khiến người ta cảm thấy tao
nhã vô cùng . Đôi mắt ướt át như nước kia giống như một làn nước cuối
thu, ánh mắt bình tĩnh trong sáng khiến người nhìn vào không tự chủ cảm thấy tự xấu hổ.
Trong tay nàng không có một loại nhạc cụ nào, mọi người đang đoán
xem cuối cùng nàng sẽ biểu diễn tài nghệ gì đây? Thậm chí vài cơ thiếp
bắt đầu khe khẽ nói nhỏ: “Xem nàng ta không có lấy một loại nhạc cụ nào, không phải danh tài nữ đế đô chỉ là lời đồn nhảm thôi chứ?”
Dạ Vô Yên không có biểu tình gì ngồi ngay ngắn một chỗ, trong tay
cầm một chén ngọc lưu ly, chậm rãi xoay tròn, ánh mắt sâu không lường
được, bên môi mang theo một ý cười nghiền ngẫm.
Phong Noãn lẳng lặng ngồi một bên , khuôn mặt tuần tú vẫn bình tĩnh
không một gợn sóng nhưng hai con ngươi đen lại đan xen những tia u ám
phức tạp đã tiết lộ cảm xúc chân thật của hắn. Hắn chỉ biết công phu
khinh công cùng ám khí của Sắt Sắt rất tốt, không biết Sắt Sắt còn có
tài nghệ khác.
Mọi người ở đây không ngừng ngờ vực vô căn cứ, Sắt Sắt thuận tay cầm từ trên bàn lên hai cái chén nhỏ thanh hoa tiểu từ điệp, kẹp ngón giữa vào, giả làm cái phách. (phách: nhạc khí dùng để đánh nhịp, từ: đồ sứ)
“Sắt Sắt bất tài, nguyện biểu diễn một vũ điệu mừng sinh nhật vương
phi, gia mẫu vừa qua đời, Sắt Sắt không thể động vào nhạc cụ, đành phải
lấy từ điệp mua vui, mong vương phi đừng ghét bỏ.” Nói xong nàng lay
động cổ tay, vài tiếng đinh đương phát ra, thanh thoát như tiếng kim
loại chạm vào ngọc, thanh như ngọc lưu ly