
là, em có thể hỏi anh những vấn đề khác.” Quan
Chấn Ngôn từ trên cao nhìn xuống mái tóc mềm mại như tơ lụa, cảm giác lòng bàn
tay đang xôn xao suy nghĩ đụng chạm dục vọng.
Đỗ Nhược Đồng mừng rỡ ngẩng lên đầu nhìn hắn.”Vậy anh
có thể đáp ứng em một yêu cầu nho nhỏ được không?”
“Nói.” Nếu cô mở miệng muốn đồ gì, hắn sẽ không cự
tuyệt .
“Sau này khi nói chuện cùng em anh có thể nhìn vào mắt em được không?” Cô dịu
dàng nói.
Quan Chấn Ngôn nhíu mắt, bỗng nhiên chống lại ánh mắt
của cô.
Lòng của Đỗ Nhược Đồng giống như bị người khác bóp
chặt, không thở nổi. Đôi mắt màu đen thâm thúy khiến người khác phải say mê.
Hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn, khiến cô có chút say đắm, hoàn toàn không có cách
nào dời tầm mắt, ngực có một loại cảm giác không xác định được xông thẳng
tới,không cách nào khống chế tràn ra cả khuôn mặt cô.
Đỗ Nhược Đồng rời tầm mắt, không tự chủ được mà thở
dốc.
Quan Chấn Ngôn không thể tin trừng mắt nhìn cô, trước
xảy ra tai nạn xe cộ, hắn đã từng trêu chọc qua một nữ nhân. Cô phản ứng như
vậy, hắn quá quen thuộc.
Cô đang xấu hổ!
Mà nguyên nhân xấu hổ chỉ có một —— cô thích hắn? !
“Không phải muốn anh nhìn mắt em khi nói chuyện sao?” Quan Chấn Ngôn nâng cằm
của cô, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn vào trong mắt của cô
“Đúng.” Đỗ Nhược Đồng bị buộc nhìn vào mắt hắn, mặt
càng đỏ hơn.
Cô hoài nghi hắn đang cố ý dùng ngón tay lướt qua đôi
môi của cô, nhưng vẻ mặt hắn lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ như vậy, khiến cô không
dám mở miệng dặt câu hỏi.
“Trừ yêu cầu đó ra, em còn yêu cầuào nữa không?” Hắn
thấp giọng hỏi, có một chút dịu dàng.
“Em. . . . . .” Đỗ Nhược Đồng đưa tay sờ khuôn mặt bởi
vì mặt cô càng ngày càng đỏ.
“Em nghĩ gì?” Khóe môi Quan Chấn Ngôn khẽ nhếch, hắn
buồn cười. Trên thực tế, tâm tình của hắn thật lâu đã không có tốt như vậy. Mà
mặt của cô càng hồng, tâm tình của hắn lại càng tốt.
“Mỗi ngày anh có thể ở cùng em mười phút được không.
Trong mười phút này, anh có thể không cần lên tiếng, nhưng là nhất định anh
phải rất chuyên tâm nhìn em.” Đỗ Nhược Đồng thấp giọng nói ra.
“Em nói cái gì?” Quan Chấn Ngôn nhìn cô, vẻ mặt khiếp
sợ giống như là cô yêu cầu đem công ty sang tên cho cô vậy.
“Anh và em lúc nói chuyện, đa số là anh không bao giờ
nhìn em, như vậy là không tốt.” Cô nghiêm trang lắc đầu một cái.
Hắn nhăn mày lại, nhìn ánh mắt thản nhiên của cô. Trải
qua mấy lần nhắc nhở của cô, hắn phát hiện thật sự vận đề này có tồn tại. Hắn
thừơng không nhìn mọi người khi nói chuyện, vấn đè này xảy ra khi nào? Hắn ——
không nghĩ ra.
“Có thể không? Một ngày chỉ cần mười phút.” Như vậy ít
nhất hắn sẽ từ từ đem cô đặt trong lòng hắn thôi
“Có thể.” Hắn chưa cho mình thời gian suy tính.
“Thật tốt!” Đỗ Nhược Đồng vui vẻ cười.
Cô vui vẻ từ trên giưởng nhảy lên, vốn đôi hoa tai đặt
ở làn váy cũng theo đó mà lắn xuống thảm
“A ——” Đỗ Nhược đồng vội vàng cúi người xuống nhặt đôi
hoa tai lên, cũng cẩn thận từng li từng tí để ở lòng bàn tay.
Nhìn dáng vẻ quý trọng của cô, khiến tay Quan Chấn
Ngôn nắm chặt thành quả đấm. Một sự rung động trước nay chưa từng có chui vào
trong lòng của hắn, trái tim của hắn cũng nảy lên một nhịp.
“Nếu như không còn chuyện gì, em ra ngoài trước đi,
anh còn muốn xử lí một vài chuyện.” Hắn nói, hơi thở rối lo
“Được.” Đỗ Nhược Đồng thản nhiên cười với hắn, nghiêng
đầu đeo bông tai lên, tóc dài theo đó mà buông xuống cánh tay của cô.
Quan Chấn Ngôn mở to mắt, sải bước lớn đến trước bàn
đọc sách, mở máy tính ra
“Nếu anh vội, em không làm phiền anh nữa.” Đỗ Nhược Đồng xoay người định bước,
nhưng chợt nhớ ra điều gì, cô lại quay người lại, nói.”Đúng rồi, buổi sáng Quan
Ngữ gọi điện thoại nói chủ nhật muốn tới nhà chúng ta ăn trưa, em đã đáp ứng
muốn đích thân xuống bếp, anh cùng bọn em ăn cơm nha?”
Giao tình của cô cùng Quan Ngữ sao đã đến mức cùng
nhau hẹn ăn cơm? Nhiệt độ Quan Chấn Ngôn từ cao xuống đến thấp, chỉ trong một
giây.
“Nếu như em nghĩ vậy, bữa ăn ngày mai cũng làm phiền
em chuẩn bị.” Hắn nói
“Anh. . . . . . chẳng phải là anh luôn luôn quá trưa mới rời giường sao?” Sáng
sớm hắn mới đi ngủ
“Không phải em nói là kết hôn rồi muốn bồi dưỡng tình
cảm sao? Anh thay đổi tâm ý không được sao?” Hắn tùy hứng mân mê phiến môi,
không nhanh không chậm nói.
“Cám ơn anh đã đồng ý.” Đỗ Nhược Đồng chay như bay đến
trước người của hắn, làm một động tác bất ngờ——
Cô cúi người ấn lên má hắn một nụ hôn.
Mắt Quan Chấn Ngôn không khỏi choáng váng, hoàn toàn
quên việc muốn đẩy cô ra.
“Vậy chúng ta buổi tối cũng cùng nhau ăn cơm, được
không?” Cô hỏi, trong ánh mắt không nhịn được hưng phấn.
“Ừ.” Quan Chấn Ngôn trả lời không suy nghĩ, tình cảm
đã áp lấy lý trí của hắn
“Vậy em xuống dưới lầu cùng Bạch mẹ thảo luận về thực đơn cho bữa tối.” Cô kích
động xoay xoay thân thể, làn váy hoa hồng màu xanh biếc giống như nở rộ, dường
như sáng chói.
“Chờ một chút!” Quan Chấn Ngôn kêu cô lại, đối với loại cảm giác này trong lúc
bất chợt trở nên quen thuộc, không được tự nhiên —— giống như là hắn theo bước
chân của cô nhảy múa.
Đỗ Nhược