
uốn cái gì? Kết hôn vì lợi ích gia tộc
không phải như vậy sao? Em luôn để ý khai thông, hiểu rõ những thứ này cái rắm
a?” Hắn phải thừa nhận hắn rất khiếp sợ, khiếp sợ sự cố gắng thuyết phục của
cô.
“Em vẫn luôn tự hỏi cảm giác có một gia đình bình
thường là như thế nào.” Cô dịu dàng nói.
“Cái gọi là gia đình bình thường là có ý gì?” Bây giờ
cô là ghét bỏ hắn không bình thường sao?
Nắm đấm Quan Chấn Ngôn xiết chặt, khép chặt đôi khuyên
tai ngọc trai kia ở trong lòng bàn tay lại.
“Một đôi vợ chồng quan tâm lẫn nhau, người nhà quan
tâm lẫn nhau, đó mới là một gia đình bình thường.” Đỗ Nhược Đồng nghiêng người
về phía trước, đặt tay mình trên cánh tay hắn
“Đừng đụng vào anh!” Quan Chấn Ngôn cả kinh nói, bỗng
nhiên hất khỏi tay cô, đôi hoa tai trong lòng bàn tay hắn cũng theo đó bay ra,
rơi trên thảm.
Đỗ Nhược Đồng thu tay lại, sống lưng vì vậy mà cũng
không thẳng như trước. Cô có thể nhận thấy mình đang run rẩy.
Ủy khuất trong cổ họng xông thẳng l mắt, cô cảm thấy
tức giận, cảm thấy vô lực, cảm thấy mềm yếu. Cô liều chết hít sâu, không cho
nước mắt yếu ớt của mình trượt ra hốc mắt.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn đôi khuyên tai dưới
thảm, hắn bắt đầu thống hận bản năng đẩy người ta ra của hắn.
Kể từ sau tai nạn xe cộ, hắn bắt đầu không thích người
khác đụng chạm. Đã trải qua sự phản bội của La Giai Lệ, hắn càng không muốn
người khác đụng vào hắn.
Quan Chấn Ngôn ngẩng đầu nhìn về hướng Đỗ Nhược Đồng,
cô giống như đóa bách hợp héo tàn ngồi ở mép giường, đột nhiên hắn rất muốn cho
mình một cái tát. Tiếng hít thở không thông của cô giống như tiếng khóc sụt sùi
không tiếng động.
Quan Chấn Ngôn đứng dậy nhặt khuyên tai, thả vào mép
váy cô.
Hắn cứ như vậy quyết định đứng ở bên cạnh cô, nhìn
ngón tay đang xoắn lại với nhau của cô.
“Em cảm giác mình không có một gia đình bình thường sao?” Bởi vì bất an, cho
nên hắn lựa chọn mở miệng trước.
Đỗ Nhược Đồng không thể trả lời ngay vấn đề của hắn,
bởi vì cô chưa thể điều chỉnh lại tâm tình của mình cho thật tốt.
“Ba em có hai vợ, dựa vào nguyên tắc công bằng mà nói,
ba em sẽ không tôn trọng mẹ em. Mẹ em đi theo ba em, cũng vì chỉ nghĩ sống qua
ngày cho thật tốt, cũng không thật tâm tôn trọng đoạn tình cảm này. Tình cảm
của em cùng những anh em cùng cha khác mẹ cũng không cần phải nói, cả nhà đều
lục đục đấu đá, không có sự tôn trong.” nói đến đây, đột nhiên Đỗ Nhược Đồng
cảm thấy chua chát.
“Em và bọn họ khác nhau sao?” Hắn khàn khàn hỏi.
“Từ nhỏ em ở cùng với mẹ cùng một bà vú ở bên ngoài,
năm mười tuổi mới được về nhà ở chung với ba. Lúc đại học, em cùng bạn học cùng
nhau ở chung kí túc xá, các bạn đều biết em là người bình thường chứ không phải
thiên kim tiểu thư gì đó trong lời người khác cho nên bọn em ở chung rất vui
vẻ. Vì vậy, em hi vọng hôn nhân của chúng ta cũng như thế.” Đỗ Nhược Đồng chậm
rãi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng mong đợi, và cũng có cái
nhìn sợ hãi tổn thương.
Quan Chấn Ngôn nhìn hốc mắt ửng đỏ của cô mà nhớ lại
rất nhiều chuyện cũ
Lần đầu tiên thấy cô là l học đại hoc, cô đang dắt một đứa trẻ bị lạc đến phòng
bảo vệ.
Lần thứ hai thấy cô là lúc cô đang ở bên lề đường dạy
bọn trẻ học bài.
Lần thứ ba thấy cô, cô đang ôm một bạn nữ khóc lớn.
Lần thứ tư, lần thứ năm. . . . .. Mỗi lần nhìn thấy, cô đều đang giúp đỡ người
khác, ánh mắt trong sáng ấy đã hấp dẫn hắn.
Quan Chấn Ngôn quay đầu, rất nhanh thu lại tâm tình
trên mặt.
“Tại sao lại không nhìn em? Cưới xong bồi dưỡng tình
cảm, là chuyện khó khăn như vậy sao?” Đỗ Nhược Đồng sâu kín hỏi.
“Không phải.” Hắn trầm giọng nói, nhìn cô một cái rất
nhanh, rồi lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Đỗ Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu nhìn hắn
đang căng thẳng, lúc này mới phát hiện hôm nay giữa hai người cũng chỉ có một
khoảng cách nhỏ.
Tại khoảng cách gần như vậy, cô ngoài ý muốn phát hiện
da hắn trắng trẻo mịn màng không thua gì cô, mà lông mi cùng dáng dấp của hắn
làm cho người ta hâm mộ không dứt.
Khó trách khi nhìn Quan Chấn Ngôn, làm cho người ta có
một loại cảm giác kỳ dị không được tự nhiên—— mí mắt dài nhỏ đơn độc, sống mũi
cao thẳng cùng đôi môi mỏng mảnh, khuôn mặt của hắn tuấn mỹ dị thường. Lúc học
đại học không phát hiện điểm này, hoàn toàn là bởi vì lúc đó da thịt của hắn
nhìn như màu đồng, cộng thêm cơ bắp khỏe mạnh, vì vậy bỏ đi chiếc cổ trắng tinh
tế.
Cô nhìn hắn đến say mê, nhìn đến mức hắn nhăn mày lại, trực tiếp lui một bước,
kéo dài khoảng cách.
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Anh không cho em hỏi, em sẽ không hỏi sao?” Quan Chấn
Ngôn hừ lạnh một tiếng
“Có rất nhiều thiên kim tiểu thư nhưng sao anh lại
chọn em? Lúc trước anh trả lời em rất mơ hồ, em muốn biết đáp án thực sự.” Đỗ
Nhược Đồng lấy hơi hỏi.
“Anh không muốn trả lời.” Hắn trầm giọng nói.
Hắn lại từ chốiĐỗ Nhược Đồng thở dài, không biết mình
còn có bao nhiêu hơi sức có thể hao tổn cùng hắn nữa.
Ban đầu vì đánh cuộc một hơi, cho nên mới gượng chống
suy nghĩ cùng hắn duy trì quan hệ. Hiện tại, chỉ cảm thấy mệt quá.
“Chỉ