
sau đó, y phun
ra một ngụm máu tươi, cả một mảng màu đỏ bắn khắp mặt đất ngay đến các vị quân
y ở trước giường cũng không thể tránh khỏi.
“Thế tử… Thế tử… Tướng quân, Thế tử ngất… ngất đi rồi…”
“Vậy còn không mau chữa trị!”
Khưu Tướng quân quát, sắc mặt nặng nề.
Bên ngoài có binh sĩ bưng nước đi vào, rồi mọi người vào vào
ra ra không ngừng. Căn lều trở nên chật chội, hai vị tướng quân Khưu, Điền đành
tạm thời bước ra ngoài.
“Kiều Nhi là ai? Người trong lòng Thế tử sao?” Điền Tướng
quân thầm lo lắng, không kìm được câu hỏi.
Khưu Tướng quân cau mày ngẫm nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu:
“Không phải.” Ông nhớ người trong lòng Thế tử tên là… Đúng rồi, là Anh Tịch. Có
điều, Kiều Nhi là ai, Khưu Tướng quân không biết rõ, cũng chưa từng nghe nói về
cái tên này bao giờ.
“Cô cô…”
Bên trong bức màn thêu hình rồng vờn mây, tiếng thét của
Thiếu đế đột nhiên vang lên.
Trong điện lập tức vang lên những tiếng bước chân, đèn đóm
xung quanh cũng được thắp hết. Bóng Trung thường thị chiếu lên bức màn vẫn đang
buông lơi, lão nôn nóng gọi: “Hoàng thượng?”
Lão gọi liền mấy tiếng “Hoàng thượng” mà vẫn không thấy Thế
Huyền trả lời, kế đó lại nghe những tiếng ho sặc sụa không ngừng vọng ra. Trung
thường thị thầm kinh hãi, bất chấp lễ nghĩa vén bức rèm trước mắt lên, đưa tay
đỡ Thiếu đế dậy, rồi ngoảnh đầu sai người tuyên gọi thái y.
Cả người Thiếu đế lạnh lẽo, chiếc áo ngủ màu trắng ướt đẫm
mồ hôi, dính sát vào tấm thân gầy guộc.
Y đưa tay chụp lấy cánh tay của Trung thường thị, vừa thở
dốc vừa nói: “Vương Đức Hỷ, trẫm nhìn thấy chiến trường Nam Việt, nhìn thấy cô
cô, cô cô nói mình rất lạnh…”
Đó là một nơi tối tăm, lạnh lẽo, chẳng rõ là chỗ nào, y chỉ
nghe thấy tiếng cười của nàng, hết lượt này tới lượt khác, mang đầy nỗi thê
lương và đớn đau. Xung quanh đều rất lạnh, lạnh đến thấu xương, lạnh đến rợn
người. Y chỉ muốn đi tiếp về phía trước, ôm nàng vào lòng, dùng thân thể mình
sưởi ấm cho nàng, thế nhưng… lọt vào mắt lại là khuôn mặt âu lo của Trung thường
thị. Bên ngoài là bức màn mỏng thêu hình rồng, xa hơn nữa là bức rèm châu bạch
ngọc đang phát ra những tiếng va chạm “ting tang”… Làm gì có bóng dáng của
nàng?
Trung thường thị thở dài, nói: “Là bọn nô tài đáng chết,
nhất định là vì lò sưởi trong điện không đủ, cho nên mới khiến Hoàng thượng cảm
thấy lạnh. Nô tài sẽ lập tức sai người mang thêm lò sưởi tới.” Lão ngoảnh đầu
lại dặn dò người đi làm việc đó, sau đó bèn mỉm cười an ủi y: “Cho dù Nam Việt
có đánh trận, Đại trưởng công chúa làm sao có thể xuất hiện trên chiến trường
được? Hoàng thượng đừng suy nghĩ quá nhiều, là người tự dọa bản thân đó thôi.”
Sau khi ra hiệu cho thị nữ đi tới, cẩn thận lau mồ hôi trên trán giúp Hoàng
thượng, Trung thường thị lại nói: “Để nô tài bảo người đi chuẩn bị nước tắm,
Hoàng thượng tắm rửa, thay quần áo xong, tâm trạng chắc sẽ tốt lên thôi.”
Thế Huyền không nói gì, uể oải tựa người vào tấm đệm mềm bọc
gấm sau lưng.
Chẳng mấy chốc, thái y tới, khám xong bèn nói Hoàng thượng
vì lo nghĩ quá nhiều nên mới sinh ra ác mộng. Rồi lão kê một toa thuốc an thần,
sai cung nữ đi sắc rồi mang tới.
Thế Huyền khẽ nhắm đôi mắt lại, ngồi lặng lẽ, lúc này y
chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong kia nữa rồi. Y thầm cất
tiếng cười chua chát, nếu sớm biết vậy đã không tỉnh lại sớm thế, cho dù là ác
mộng nhưng dù sao cũng còn được nhìn thấy nàng…
Đầu ngón tay lần lượt chạm vào mặt, ngực, bụng, chân… Tất cả
đều giá lạnh như thể nàng đã rơi xuống hầm băng.
Lệnh Viên bàng hoàng tỉnh dậy, trước mặt là một mảng đen
kịt, khuôn mặt úp sát mặt đất giá lạnh. Nàng ngẩn ngơ bò dậy, ngoảnh đầu nhìn,
phía đằng xa, ánh lửa soi sáng cả bầu trời, chính là doanh trại của quân Nam
Việt. Quần áo vẫn xộc xệch, mái tóc đen nhánh xõa xuống che đi đôi mắt, Lệnh
Viên loạng choạng bò dậy, run rẩy bám vào gốc cây bên cạnh, trước mắt dường như
lại nhìn thấy khuôn mặt ma quỷ của Dận Vương… “Đêm nay bản vương phải cho ngươi
biết rõ, rốt cuộc ai mới là nam nhân của ngươi!”
Hắn đè cả thân thể xuống người nàng, dùng đầu gối tách đôi
chân nàng ra ép nàng phải nằm ngửa trên giường bằng một tư thế nhục nhã nhất,
muốn nàng giao hoan với hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Lệnh Viên chẳng biết lấy khí lực từ
đâu ra, tát mạnh một cái vào mặt hắn. Hắn phẫn nộ nhìn nàng, định lao đến lần
nữa nhưng Lệnh Viên lạnh lùng nhìn hắn, gằn giọng nói từng chữ một: “Ta đường
đường là Công chúa Bắc Hán, cho dù trong lòng ngươi có căm ghét ta cũng không
được làm nhục ta như vậy! Hay là ngươi đã quên hiệp ước giữa ngươi và tệ
thượng, đã không cần sự ủng hộ của Bắc Hán nữa rồi?”
Dận Vương đè trên người nàng, nhìn nàng đăm đăm.
Cánh tay Lệnh Viên buông thõng xuống, toàn thân không ngừng
run rẩy, giọng nói cũng hết sức yếu ớt nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ lạnh lùng:
“Hôm nay, nếu ngươi còn dám động vào ta, ta sẽ chết ngay tại đây! Một khi hiệp
ước giữa ngươi và tệ thượng bị hủy bỏ, tệ thượng đã có Tần Tướng quân phò tá,
hơn nữa được nghỉ ngơi nhiều ngày, chưa chắc đã thua trong tay Thụy Vương