
àng bước đi, bà ta cười khan hai tiếng, đột nhiên nói
mà chẳng có chút điềm báo trước nào: “Hoàng thượng đã nhận định là thần thiếp
mưu phản, vậy thì còn thẩm tra cái gì? Trực tiếp trị tội thần thiếp luôn há
chẳng nhanh gọn hơn sao!”
Bà ta lại bước lên thêm một bước nữa. Đám ngự tiền thị vệ
bên cạnh đồng loạt sấn tới, ngón tay cái làm một động tác nhỏ, hẩy nhẹ những
thanh bội kiếm đeo bên hông ra khỏi vỏ. Chỉ sau khoảnh khắc, giữa bầu không khí
tịch mịch có mấy tiếng “keng keng” liên tiếp vang lên, hết sức nhẹ nhàng nhưng
lại khiến người nghe không khỏi run rẩy.
Ngoài cửa chợt vang lên một tiếng “mẫu hậu” của Khánh Vương.
Sắc mặt Tiêu Hậu từ căm ghét bỗng biến thành kinh hãi, bà ta ngoảnh đầu nhìn
Khánh Vương đang cất bước đi vào, rồi vội vã xoay người lại, run giọng nói:
“Chuyện này không liên quan gì tới nó, đều là chủ ý của bản cung!”
Tô Thái phó không khỏi cả kinh, thấy Tiêu Hậu đột nhiên bước
lên phía trước. Đám thị vệ ngăn bà ta lại, bà ta đưa một tay tới túm lấy bức
rèm, lớn tiếng nói: “Không liên quan gì tới nó! Đều do một mình ta làm! Từ nhỏ
đến lớn, nó là người thế nào, chẳng lẽ Hoàng thượng còn không biết hay sao?
Việc này nó chẳng biết gì cả, ta tin rằng Hoàng thượng cũng đã điều tra rõ ràng
rồi!”
Hoàng đế Nam Việt phái Tô Thái phó đến thẩm tra việc này
nhưng từng câu, từng chữ của Tiêu Hậu đều nói cho người phía sau bức rèm nghe.
Tô Thái phó chỉ là một lớp vỏ bọc bên ngoài. Lão không nhẫn
tâm xuống tay, liền mượn miệng của Tô Thái phó để trị tội bọn họ. Từ sau năm
Kiến Chương thứ mười, lão quả thực đã thay đổi.
Tôn Liên An đứng phía sau bức rèm cùng Hoàng đế Nam Việt.
Hoàng đế Nam Việt sắc mặt tái xanh, chỉ lạnh lùng nhìn đăm đăm vào bức rèm màu
đỏ trước mặt, tràng hạt mới thay không ngừng xoay chuyển trên tay, thấp thoáng
có thể nhìn thấy những bóng người đang đi lại bên ngoài.
Tiêu Hậu nôn nóng vạch rõ quan hệ với Khánh Vương, điều
khiến mọi người kinh ngạc là bà ta lại thừa nhận hết những việc mình làm. Quốc
cữu và nhà họ Tiêu nhất định sẽ bị liên lụy bởi chuyện này, một khi thẩm tra sẽ
khiến vụ án trở nên vô cùng phức tạp, như một tấm lưới lan rộng đến vô cùng,
trên tới Hoàng hậu, Quốc cữu, dưới tới các quan viên địa phương, không một ai
có thể thoát khỏi.
Suốt ba ngày ba đêm, đèn trong ngự thư phòng đều sang thâu
đêm.
Tô Thái phó tuy đã có tính toán nhưng cũng không dám truy
xét thêm. Nam Việt vừa kết thúc chiến tranh, nếu căn cơ không vững, hậu quả
thực khó có thể tưởng tượng. Muốn nhổ bật tận rễ thế lực nhà họ Tiêu, nhẹ thì
sẽ dẫn đến khủng hoảng, còn nặng thì sẽ gây ra một cuộc nổi loạn còn lớn hơn.
Ngày hôm sau, trong cung có thánh chỉ ban xuống: Đày Hoàng
hậu Tiêu thị vào lãnh cung, cách chức, xử tử Quốc cữu, tru di ngũ tộc nhà họ
Tiêu.
Chỉ duy Khánh Vương có vẻ thoát nạn. Hoàng đế Nam Việt thả
hắn về vương phủ, không trị tội nhưng cũng chẳng giải oan.
Những hạt mưa lạnh băng rơi xuống ngợp trời ngợp đất. Trong
mùa này hiếm khi có một trận mưa lớn đến vậy, màn mưa bàng bạc đã che khuất cả
khung cảnh bên ngoài. Một hàng cung nhân vội vã đi qua, nửa người ẩm ướt, để
lại trên mặt đất vô số dấu chân.
Tiêu Hậu bị dẫn từ Phượng cung ra ngoài. Vô số hạt mưa rơi
xuống chiếc ô, không ngừng phát ra những tiếng “lộp bộp”, một làn gió mạnh thổi
tới khiến hoa cỏ trong vườn một nửa thì gãy gập, một nửa thì rơi rụng.
Đế vương sủng đã chẳng còn dáng vẻ rực rỡ của ngày xưa.
Khóe miệng Tiêu Hậu ngậm một nét cười chế giễu. Hoàng gia vô
tình, bà ta và người đó rốt cuộc đều đi vào trong vòng xoáy quyền lực của bản
thân.
“Mẫu hậu!” Mọi người chỉ thấy Tĩnh Công chúa đẩy chiếc ô
trong tay ả cung nữ ra, vội vàng cất bước chạy tới, giữ chặt ống tay áo Tiêu
Hậu khóc nức nở: “Để con đi cầu xin phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng khai ân!”
“Không được đi!” Trong đáy mặt Tiêu Hậu ẩn giấu vẻ dữ dằn,
ánh mắt sắc như dao, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Dao Dao, con
phải giúp nhị ca con!”
Tĩnh Công chúa ngẩn ngơ nhìn bà ta chăm chú, chợt nghe bà ta
cất tiếng cười, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt vương đầy nước mắt của
nàng: “Không phải Hạ Hầu Quân thì cũng sẽ là người khác.”
Không phải Hạ Hầu Quân thì cũng sẽ là người khác. Nhưng bất
kể thế nào, Tĩnh Công chúa nhất định phải thành thân với một vị phu quân có lợi
cho Khánh Vương.
Giữa cơn mưa như trút nước lạnh tựa băng sương, Tĩnh Công
chúa đứng ngẩn ngơ giữa sân một mình, trên khuôn mặt xinh đẹp đan xen giữa nước
mưa và nước mắt. Việc đã đến nước này rồi, điều quan trọng nhất trong lòng mẫu
hậu lại vẫn là quyền lực…
Mục Đán cẩn thận đỡ Tiêu Hậu bước ra ngoài Phượng cung,
trước mắt là một mảng mịt mờ, không ngờ lại có một cái bóng màu xanh thẫm đang
quỳ giữa màn mưa. Mục Đán khẽ kêu lên kinh ngạc: “Nương nương, là Điện hạ!”
Khánh Vương đã quỳ dưới mưa được nửa canh giờ. Nhìn thấy
Tiêu Hậu bước ra, hắn chỉ có thể cắn răng nói: “Nhi thần bất hiếu, không thể
cầu xin giúp mẫu hậu!”
Tiêu Hậu nhìn chăm chú vào người đang quỳ trên mặt đất, đứa
con này bà ta đã nuôi hơn hai mươi năm, xư