
a nay luôn mẹ hiền con hiếu. Bà ta
chậm rãi bước tới đỡ hắn dậy, cất giọng nhẹ nhàng: “Phải bảo vệ bản thân mình,
nhớ kỹ mối nhục ngày hôm nay, mối nhục của nhà họ Tiêu!”
Khánh Vương ngẩng mặt lên, những giọt nước mưa đậu trên đầu
trôi xuống. Hắn trầm giọng nói: “Nhi thần nhất định sẽ không quên mối nhục của
nhà họ Tiêu!”
Bóng người trước mặt đã đi xa, chút ấm áp lưu lại từ lòng
bàn tay đó cũng đã tan hết. Khánh Vương ngẩn ngơ quỳ thêm một lát, khi xoay
người lại, thấy Tĩnh Công chúa vẫn đang đứng giữa màn mưa. Hai huynh muội nhìn
nhau từ xa nhưng không một ai bước lên trước.
Ngự giá dừng lại bên dưới một gốc ngô đồng ở cách Phượng
cung khá xa về phía đông, Hoàng đế Nam Việt sắc mặt thảm đạm, nhìn về phía xa
không chớp mắt. Giữa màn mưa mịt mờ, trong thời tiết lạnh thấu xương, bóng dáng
màu xanh sẫm ấy càng toát ra một vẻ cô độc, lẻ loi hơn bao giờ hết.
Hoàng đế Nam Việt chợt nắm tay lại, đặt kề lên bờ môi, khẽ
ho mấy tiếng, sau đó ngoảnh đầu nói với người bên cạnh: “Trẫm đã chặt đứt tay
phải, tay trái của y, liệu có thể kìm hãm y không?”
Tô Thái phó khẽ nở nụ cười, thấp giọng nói: “Hoàng thượng
chỉ là không muốn tính toán với Khánh Vương mà thôi.” Hoàng đế Nam Việt vừa mất
một đứa con trai, tuy bề ngoài vẫn ung dung nhưng thực ra không phải không
thương tâm. Cho nên lần này, bất kể thế nào lão cũng sẽ không giết Khánh Vương.
Ông từng phải chịu nỗi đau mất con cho nên cũng hiểu được tâm trạng của Hoàng
đế. Đằng sau lưng kẻ quân vương thực ra cũng là tấm lòng của bậc làm cha.
Hoàng đế Nam Việt sắc mặt thâm trầm, không nói thêm lời nào
nữa.
Tô Thái phó ngoảnh đầu qua, khom người với lão: “Thần già
rồi, quả thực không thích hợp với cuộc sống trên chốn triều đường. Sau khi
chuyện này qua đi, xin Hoàng thượng cho phép thần được cáo lão hoàn hương.”
Hoàng đế Nam Việt chăm chú nhìn ông bằng ánh mắt đầy ưu tư
nhưng không nói gì, quay sang hờ hững ra lệnh cho Tôn Liên An: “Về cung!”
Ngự giá lẳng lặng rời đi giữa màn mưa gió, một luồng khí
lạnh chợt xộc thẳng vào. Hoàng đế Nam Việt khẽ buông bức rèm, ngả người tựa vào
tấm đệm mềm, chậm rãi khép mắt lại.
Nhà họ Tiêu nhất định phải kiềm chế. Đợi sau khi lão về
trời, bất kể là ai ngồi lên ngôi báu, để tránh cảnh hoàng thất trở thành bù
nhìn, tuyệt đối không thể để nhà họ Tiêu lớn mạnh. Còn về Khánh Vương, lão vốn
không hề có ý xử hắn, có thể ngồi lên ghế rồng hay không, hoàn toàn còn phải
trông chờ vào bản lĩnh của hắn thôi.
Mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa lạnh băng hắt vào trong
xe ngựa.
Quản gia của Khánh Vương phủ cầm ô đi ra ngoài nghênh đón.
Vừa nhìn thấy Khánh Vương từ trên xe bước xuống, hắn liền mở to đôi mắt, kinh
hãi kêu lên: “Điện hạ sao lại ướt hết thế này? Mau, mau đỡ Điện hạ vào trong
thay quần áo!”
Đi thẳng một mạch qua màn mưa vào trong phủ, khi đang trên
đường tới tẩm thất, Khánh Vương thấp thoáng nhìn thấy một bóng dáng yếu ớt mỏng
manh, lập tức dừng chân lại. Gã quản gia dường như lúc này mới nhớ ra, bèn vội
nói: “Tô đại tiểu thư đã tới đây, nô tài quên chưa nói với Điện hạ.”
Khánh Vương hơi cau mày nhưng vẫn rảo bước đi vào tẩm thất.
Tô Tố đứng lặng lẽ dưới hành lang, hơi ngẩng đầu nhìn bầu
trời u ám đến thẫn thờ. Những bước chân nhè nhẹ vang lên sau lưng kéo tâm tư
nàng trở về hiện thực. Nàng xoay người lại, nhìn thấy Khánh Vương vận một bộ đồ
màu trắng đang đứng sau lưng mình, trên vai khoác hờ một chiếc áo choàng lông
chồn màu tím. Mái tóc dài ướt nước mưa của hắn vẫn chưa khô, bên trên không cài
bất cứ cây trâm ngọc nào, cứ thế buông xõa phía sau lưng.
Tô Tố cúi đầu xuống, hành lễ với hắn: “Bái kiến Điện hạ.”
Khánh Vương ra hiệu cho nàng ngồi xuống, rồi cũng ngồi xuống
chiếc ghế bên cạnh, cất giọng nhẹ nhàng: “Tố Tố, lâu rồi không gặp, nàng vẫn
khỏe chứ?
Hắn và nàng cũng đã năm năm không gặp rồi thì phải?
Năm Kiến Chương thứ ba mươi mốt, hắn vâng lệnh tới Khâm Châu
mời Tô Thái phó về kinh nhưng bị Tô Thái phó hờ hững cự tuyệt. Hắn cố ý nhiễm
phong hàn để có thể ở lại Tô phủ, mong rằng như vậy sẽ giúp mình có thêm thời
gian mời Tô Thái phó về nhưng rốt cuộc vẫn thất bại. Khi đó Khánh Vương cho
rằng có lẽ Tô Thái phó không muốn đứng về phía một vị vương gia nào cả, cho nên
mới quyết định như vậy. Bây giờ một đạo thánh chỉ của phụ hoàng ban xuống, Tô
Thái phó rốt cuộc vẫn phải về kinh.
Nhưng không ngờ, lần này ông về lại là để thẩm tra vụ án của
hắn.
Tô Tố thấy hắn đột nhiên nở nụ cười như giễu cợt mà lại như
sảng khoái. Nhưng nàng không hề để ý, ánh mắt dừng lại trên mái tóc ướt mà hắn
buông xõa qua vai, nhẹ nhàng nói: “Cảm giác vẫn như ngày hôm qua vậy, ngài lại
bị ướt nước mưa rồi sao?”
Khánh Vương bật cười thành tiếng, sau đó hỏi thẳng nàng:
“Lần này nàng đến tìm ta là muốn nói với người đời rằng nhà họ Tô chuẩn bị đứng
về phía ta sao?”
Người đời đều biết, Tô Thái phó ghét nhất là việc kéo bè kết
phái. Mà đại tiểu thư của nhà họ Tô xưa nay vẫn có tiếng đoan trang hiền thục,
gần như không bước chân ra khỏi cửa lớn của Tô phủ bao giờ.
Sắc mặt Tô Tố không hề biến đổ