
ong chờ đợi.
Trong sân, một bóng dáng nhỏ bé vội vã chạy qua, còn chưa
bẩm báo đã đẩy cửa bước thẳng vào phòng. Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn thấp
thoáng hơi lạnh, Ngọc Trí cũng không bước lên phía trước, chỉ đứng sau bức bình
phong, khẽ nói: “Công chúa, đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
Một hồi lâu sau, nữ tử phía trong rốt cuộc cũng khẽ “ừm” một
tiếng, ngay sau đó là một câu: “Hồi kinh” lạnh lùng. Những người bên ngoài nghe
thấy vậy liền vội vàng lui ra chuẩn bị. Nàng thu lại ánh mắt, xoay người bước
ra ngoài, thị nữ không kịp nhìn thấy nét bi ai vừa thoáng hiện trên khuôn mặt
nàng.
Phò mã đã qua đời bốn năm. Hằng năm, chỉ vào ngày giỗ nàng
mới về đây. Nàng không nói gì nhiều, chỉ đứng ngẩn ngơ, lặng lẽ, sau đó, nàng
sẽ ân chuẩn cho Thẩm Ngọc Trí đi trò chuyện với ca ca vài câu, đợi sau khi Ngọc
Trí quay về liền lập tức hồi kinh.
Mỗi năm đều như vậy.
Anh Tịch mở ô che cho Đại trưởng công chúa, sau đó liền cúi
gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Tình cảm của Đại trưởng công chúa
với Phò mã, e là chẳng ai có thể nói rõ ràng. Thị thường xuyên nhìn thấy Đại
trưởng công chúa cầm chiếc khăn tay Phò mã để lại rồi ngơ ngẩn, nhưng mỗi lần
trở về đây tế bái, nàng lại chẳng nói gì nhiều.
Ngọc Trí đỡ nàng lên xe, trong khoảnh khắc rèm xe buông
xuống, đột nhiên nhìn thấy một nét thê lương thoáng qua nơi đáy mắt nàng.
Ngọc Trí thầm kinh hãi, hoang mang ngoảnh mặt sang hướng
khác.
Nàng từng là Ninh An Công chúa, hồi nhỏ bị bỏ quên, khi trở
thành thiếu nữ liền bị ép gả đi xa nhà, còn giờ đây lại bất ngờ trở thành Giám
quốc Đại trưởng công chúa khiến người người kính sợ, ngay đến Hoàng thượng khi
nhìn thấy cũng phải kính nể.
Đã bốn năm rồi, Bắc Hán mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an,
có thể nói là một thời thái bình thịnh thế hiếm có.
Lệnh Viên nhắm hờ hai mắt, tựa vào tấm đệm sau lưng. Xung
quanh nàng tịch mịch, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc lăn và tiếng gió tuyết rít
gào dữ dội.
Trong ánh nến đung đưa, bức màn lụa thêu hình phù dung bị
gió thổi phất phơ. Phía sau tấm bình phong bằng gấm, trên chiếc sạp mềm, dường
như có bóng người thấp thoáng.
Ống tay áo rộng rủ xuống vẻ thảnh thơi, để lộ ra cánh tay
trắng nõn như ngó sen của người con gái. Chiếc chén ngọc được đưa tới bờ môi
mỏng, nữ tử mỉm cười: “Ca ca của thần thiếp nói, trà Bích Loa Xuân này được làm
từ những nõn trà non nhất, lại pha bằng nước tuyết cất đủ ba năm, Hoàng thượng
hãy nếm thử xem mùi vị thế nào!”
Những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của
người con gái, y khẽ hé môi nhấp một ngụm trà, rồi điềm đạm nói: “Quả nhiên là
trà ngon, không ngờ Dương Ngự thừa cũng là một người biết hưởng thụ như vậy.”
Đôi mắt trong veo ánh lên những tia sáng nhu hòa, khiến trái tim Dương phi bỗng
trở nên an định.
Chiếc chén ngọc được đặt sang một bên, tấm thân yểu điệu nép
sát vào lồng ngực nam tử, cặp môi hồng khẽ mở: “Ca ca của thần thiếp cũng không
còn trẻ nữa, nay thần thiếp cả gan xin một mối hôn sự cho ca ca.”
Thiếu đế hơi ngước mắt lên, trong cặp mắt sâu thẳm lấp lánh
những tia sáng hiền hòa, chiếc áo bào màu trắng hơi lay động, miệng cười, nói
khẽ: “Dương Ngự thừa đã phò tá trẫm nhiều năm, trẫm thực rất muốn tìm cho y một
người vợ hiền lương thục đức, vừa khéo bây giờ nàng cũng nghĩ đến chuyện này.
Không biết trong lòng y đã có người nào chưa?” Ngón tay y lướt nhẹ trên gò má
mịn màng như ngọc của Dương phi, rồi dừng lại bên chiếc miệng nhỏ xinh của
nàng, cọ qua cọ lại.
Trong lòng Dương phi khẽ xao động, đứng dậy quỳ xuống trước
mặt y, cúi đầu nói: “Thần thiếp cả gan thay ca ca xin được cầu thân Công chúa
Vĩnh Huy.”
Bên ngoài, tiếng gió càng lớn hơn, gió lạnh thổi vào qua ô
cửa sổ khép hờ, làm tấm rèm châu trong phòng phát ra những âm thanh vô cùng êm
tai. Ánh nến lập lòe khiến chiếc bóng của nữ tử cũng lay động.
Nét xao động nơi đáy mắt Thiếu đế đã thu lại, giọng nói vang
lên vô cùng bình tĩnh, không biết là mừng hay giận: “Tứ muội của trẫm cũng đến
tuổi xuất giá rồi.”
Hôm sau, Hoàng đế triệu kiến Dương Ngự thừa vào ngự thư
phòng.
Chỉ sau một tuần hương, một đám thị vệ đã nối đuôi nhau đi
vào rồi áp giải Dương Ngự thừa vào thẳng thiên lao.
Dương phi vừa hay tin này, sợ hãi đến hoa dung[4'> thất sắc.
[4'> Hoa dung: khuôn mặt xinh đẹp như hoa.
Nghe đồn Dương Ngự thừa kháng chỉ, không nghe lệnh ban hôn.
Dương phi muốn đi cầu xin nhưng lại bị Trung thường thị[5'> cho hay, Hoàng đế
không gặp ai hết.
[5'> Một chức quan thời Tây Hán, đa phần là do hoạn quan đảm
nhiệm, chuyên việc hầu hạ bên cạnh hoàng thượng – DG.
Lệnh Viên vừa về đến cung Thịnh Diên, thái giám Trương Thạch
đã hoang mang chạy ra bẩm báo, Đoan phi đã chờ trong cung rất lâu rồi.
Thị nữ đi tới vén bức rèm châu sang một bên, Lệnh Viên mặc
chiếc váy gấm màu trắng dài chấm đất nhẹ nhàng bước vào. Phía sau bức bình phong,
Đoan phi nhìn thấy Đại trưởng công chúa tới, vội vàng đứng dậy, bước lên phía
trước: “Công chúa, xảy ra chuyện lớn rồi, Hoàng thượng nhốt Dương Ngự thừa vào
thiên lao rồi.”
Lệnh Viên hơi cau mày, bình tĩnh