
ữa! May mà đây không phải là Thâm
Quyến, tôi có một người bạn, bị bất ngờ kiểm tra trên đường phố Thâm Quyến,
không đem theo giấy tạm trú, lập tức bị bắt giữ lao động công ích sửa đường sắt
hai tuần, sau đó trả về địa phương, lúc đó anh ta đang phụ trách một đơn hàng,
ông chủ anh ta tìm không thấy sốt ruột muốn nhảy lầu.”
“Thật
ư?” Uông Toại Lương khiếp đảm.
“Đương
nhiên, rất nhiều đường sắt được xây dựng nên như thế đấy.” Tô Nhất Minh nét mặt
nghiêm trang.
“…”
Uông Toại Lương chớp chớp đôi mắt nhỏ xíu, không hiểu sao anh vừa ra đi
có mấy năm mà đất nước đã thay đổi chóng mặt đến thế, mãi đến khi anh nhìn thấy
Tô Nhất Minh tủm tỉm cười mới biết mình đã bị lừa.
“Hứ!
Cậu dám giễu cợt tớ hả?” Uông Toại Lương tức giận đấm Tô Nhất Minh một cái.
Tô Nhất
Minh cười cười cho qua chuyện, mà không nói cho anh ta biết đó hoàn toàn là
chuyện có thật.
Bảo an
cúi mình luôn miệng xin lỗi hai người, Tô Nhất Minh tuy trong bụng không hài
lòng, nhưng người ta đã nhận lỗi, cúi mình nghe mình la mắng rồi, còn muốn gì
nữa? Có cần phải than phiền với quản lý khiến anh ta mất việc không? Tô Nhất
Minh ghìm cơn giận, làm người anh yêu vui vẻ là việc cấp thiết hơn.
“Sao em
không muốn đăng ký?” Tô Nhất Minh nhẹ nhàng ôm cô, hạ giọng hỏi.
“Phải
đăng ký nơi làm việc. Em sợ bệnh viện biết em lén ở cùng người khác.”
“Bệnh
viện cũng quản lý chuyện này nữa sao?” Tô Nhất Minh suýt phì cười.
“Không.
Nhưng lan truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.”
“…” Tô Nhất
Minh quay sang, nhìn thấu lo lắng trong lòng cô.
“Vũ
Phi, em vẫn không hoàn toàn tin anh.” Tô Nhất Minh nhè nhẹ thở dài, nắm lấy tay
cô, nhìn cô không chớp mắt, như muốn lôi gan lôi ruột của mình ra cho cô xem.
Trình
Vũ Phi nhẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, “Em chỉ không tin vào tương
lai của chúng ta. Em tin anh hiện tại thật lòng với em nhưng em sợ là tình yêu
của chúng ta không thể thiên trường địa cửu.”
“…” Tô
Nhất Minh thở dài, “Thiên trường điạ cửu, thời gian thấm thoắt thoi đưa, Vũ
Phi, em nghĩ có xa xôi không vậy?”
“Đã
không sao rồi, em đã dùng lý trí suy
nghĩ rất nhiều, dù kết cục như thế nào em cũng chấp nhận. Tình yêu là thứ tuyệt
với nhất đáng để con người ta dấn thân bất chấp tất cả. Đời con người, tình yêu
sâu đậm chỉ đến hai lần, em đã bỏ lỡ một lần, không muốn vì sợ sệt hay do dự mà
sau này ân hận, hối tiếc.” Trình Vũ Phi cụp mắt, cố chặn những giọt nước mắt
đang chực rơi ra, bộ dạng thật đáng thương.
Tô Nhất
Minh tự mắng mình là đồ chết tiệt, thương cảm nắm
lấy tay cô, hận là không thể dúi nó vào trong cơ thể mình, nhưng những lời hứa
hẹn vẫn nghẹn ở cổ họng, không nói ra được, thế là
anh bèn cúi đầu xuống cuống quít hôn cô, “Vũ Phi, sao em lại đến vào hôm nay?
Sao không gọi điện cho anh đến đón em.”
Trình
Vũ Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh né tránh cái
nhìn đó, anh không muốn cô nhìn thấy anh yếu đuối.
“Em
muốn gây bất ngờ cho anh, không ngờ là anh về muộn như thế. Khu nhà em ở rất
gần bệnh viện, nhiều đồng nghiệp cũng sống ở đó. Em không muốn họ nhìn thấy, sống
chung thì không nói làm gì, còn dựa dẫm đại gia sẽ bị những người trong bệnh
viện khinh thường.”
Tô Nhất
Minh ồ một tiếng, “Ngốc ạ, đến thì đến rồi, sao không vào nhà luôn?”
Trình
Vũ Phi nghệt mặt ra, “Sao vào được? Em đâu có chìa khóa nhà anh.”
Tô Nhất
Minh hứ một tiếng, “Vũ Phi…Mỗi lần nhận quà của người khác em không mở ra xem
trong đó có gì à? Rõ ràng là không tôn trọng người khác chút nào…Bức tượng gỗ
họ Tô em tặng lần trước anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, hận là
không chẻ bức tượng ấy ra được, cứ sợ em khắc chữ gì bên trong.”
Tượng
gỗ họ Tô? Trình Vũ Phi ngớ người hồi lâu mới hiểu ra là bức tượng gỗ Tô Đông
Pha mà mình rất thích. Khắc chữ bên trong? Cô cảm thấy khó hiểu, một bức tượng
gỗ đáng giá như vậy khắc chữ lên khác nào làm mất giá trị của nó. Cô thấy cách
nghĩ của Tô Nhất Minh thật kỳ cục. Nhưng…ý của Tô
Nhất Minh là gì?
“Nhất
Minh…anh…đưa chìa khóa nhà cho em rồi ư? Chẳng lẽ…chiếc ví lần trước anh tặng
em có ẩn chứa gì trong đó?” Là chiếc ví có ký hiệu Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ
Phi.
Tô Nhất
Minh trề môi, tủi thân nói: “Em thật không mở ví ra xem ư? Trong ví có thẻ IC,
là chìa khóa mở cửa, thang máy có nhận dạng dấu vân tay, có thể vào thẳng trong
nhà. Anh đã nhập dấu vân tay của em vào đó. Vũ Phi, thật ra lần đó anh đã giao
nhà cho em rồi.”
Trình
Vũ Phi ngước mắt lên, ánh mắt bình thản, cơ hồ không có chút cảm động nào.
“Nhà? Anh nói căn hộ đâu phải là nhà, người mới là nhà.”
Tô Nhất
Minh đính chính, “Ấy? Người…không phải chỉ anh sao? Anh…không phải đã trao thân
cho em rồi sao?”
Trình
Vũ Phi không đáp, lặng lẽ nhìn anh, không biết là vui hay buồn, hồi lâu mới
nói: “Em nghĩ trao thân có nghĩa là trao cả thể xác lẫn tâm hồn. Chỉ thể xác
thôi chưa đủ.”
“Trong
ví anh còn tặng em một thẻ ngân hàng, anh đã bỏ ít
tiền vào đó, thỉnh thoảng anh sẽ nạp thêm vào. Em thích gì thì cứ mua, nhỡ mua
không đủ thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ ch