
hông ngờ là nàng bác sĩ cưng của anh nhìn thông minh lanh lợi
như thế mà lại có một lựa chọn vô cùng ngốc nghếch là phá ổ khóa yêu quý
của anh.
Anh
quay lại phía hai vị cảnh sát nhe răng cười lần nữa, rồi nói vọng
vào trong, “Không cưng à. Cảnh sát đang ở đây, đợi một lát anh nhờ họ xem xem
có cách nào mở khóa không.”
Trình
Vũ Phi kinh ngạc, “Chuyện này mà cũng kinh động đến các chú cảnh sát ư? Nhất
Minh…em…trên người em…chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng thôi…”
“…” Tô
Nhất Minh tưởng tượng da thịt cô lấp ló sau lần áo mỏng, mỉm cười nham hiểm mời
hai viên cảnh sát ra về, rồi hít mấy hơi thật sâu nói thật to vào bên trong,
“Vũ Phi, anh sẽ cứu em ra. Em đứng tránh ra, anh phá cửa đây! Cẩn thận kẻo mảnh
kính vỡ văng vào người.”
Tô Nhất
Minh xoa xoa bắp tay rồi dộng mạnh vào cửa, vừa chửi thầm trong bụng. Đúng là
căn hộ cao cấp, cửa nẻo thiết kế vô cùng chắc chắn. Anh thượng cẳng chân mấy
lần, cửa chỉ động đậy một chút rồi vẫn trơ trơ. Tô Nhất Minh nhớ ra lúc trước
nhìn thấy trên mạng một đôi giày bốt quân đội, nghe nói đi nó có thể đạp tung
cửa, anh vô cùng hối hận vì lúc đó không
mua một đôi. Cứ thế, Tô Nhất Minh dùng hết tay chân, dùng cả người tông vào đọ
sức dẻo dai với cánh cửa.
Khi
Trình Vũ Phi đếm đến lần thứ mười bảy, cánh cử cuối cùng cũng bật tung ra. Tô
Nhất Minh thở hồng hộc, mặt mày xây xẩm chạy vào, lấy tấm khăn mỏng, quấn quanh
thân thể đang run lên cầm cập của Trình Vũ Phi, ôm lấy cô vỗ về rồi bế lên
giường, kết thúc vở tuồng anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù cả anh hùng lẫn mỹ nhân
đều có chút uất ức.
Tô Nhất
Minh đắp chăn cho Trình Vũ Phi, tiện thể cởi luôn quần áo của cả hai, ôm lấy
cô. Nàng bác sĩ tội nghiệp vẫn run lập cập, toàn thân nổi da gà. Tô Nhất Minh
quay người nằm đè lên người cô, từ từ hôn cô.
“Ngốc
ạ, sao lại lạnh đến thế này chứ? Trong nhà tắm có điện thoại, sao không biết mà
gọi cho anh chứ?”
“Có ư?
Sao em…em không nhìn thấy?”
“Trên
cái kệ bên cạnh bàn soi gương đó, có chút khuất. Em không biết ư?”
“Khuất?
Không phải chỉ là cái máy điện thoại sao, đáng bao nhiêu tiền chứ, giấu kĩ như
thế làm gì?”
“…” Tô
Nhất Minh nghĩ đó không phải là để bố cục tổng thể cho đẹp sao? Anh thật bó tay
với nàng bác sĩ ngốc này, rồi đưa tay sờ khắp người cô.
“Anh…làm
gì vậy?” Trình Vũ Phi rõ ràng vẫn chưa quen ban ngày ban mặt có những hành động
thân mật thái quá như vậy với người khác, nên khó chịu né tránh.
“Trước
lạ sau quen mà. Em lạnh cóng rồi…Anh muốn ủ ấm cho em.” Tô Nhất Minh nói to
không biết mắc cỡ.
“Vậy
anh đè lên người em làm gì? Em mệt muốn đứt hơi rồi!”
“Thế
này gọi là ủ ấm. Em có biết từ ủ ấm từ đâu mà có không? Hồi xưa người ta ấy mà
rất mê tín, bị cảm lạnh mà cứ nghĩ bị ma nhập vào người, nên mới tìm mấy người
có dương khí mạnh nằm đè lên ủ cho người bị cảm lạnh, thì có thể ép quỷ ra
ngoài. Đó gọi là ủ ấm…Anh lo cho em vừa nãy bị hù dọa nên mới ủ ấm cho em, em
xem anh này, dương khí sung mãn…ủ ấm có lợi lắm đấy.”
“Có
chuyện đó sao? Trong sách nói thế à?”
“Có,
có, có! Nhưng không phải sách nói mà là anh nói…”
“…”
Trình Vũ Phi dở khóc dở cười, “Em chỉ là lạnh cóng thôi, không bị chếp khiếp,
anh xuống được rồi đấy.”
Tô Nhất
Minh cười giảo hoạt, lật người lại, để cô nằm trên, anh nằm dưới nhưng vẫn ôm
chặt lấy cô không muốn buông ra, thì thào vào tai cô: “Vậy đổi lại em đè anh
đấy. Anh vừa nãy bị dọa đến chết
khiếp…” rồi thêm mắm dặm muối kể cho Trình Vũ Phi nghe những việc mình gặp phải
lúc nãy. Cuối cùng tủi thân nói với cô: “Em xem, đồng nghiệp của em đều là hạng
người gì vậy? Toàn hiếp đáp anh…Em phải dỗ dành anh mới được…”
Trình
Vũ Phi la lên sợ hãi: “Anh gọi điện đến khoa em hả? Tiêu rồi! Lần này tất cả
mọi người đều biết, ngày mai chắc chắn sẽ tra hỏi em cho xem! Em phải nói thế
nào đây? Không thể nói em bị nhốt trong nhà tắm được…Như thế chắc phải độn thổ
mà trốn thôi…”
Tô Nhất
Minh thấy cô bác sĩ này thật là chẳng biết hưởng thụ gì cả, đường đường một đại
mỹ nam trênngười không một mảnh vải che thân ôm cô, thì thầm với cô biết bao
lời có cánh, cô lại đi lo lắng chuyện vặt vãnh vớ vẩn đó. Anh hứ một tiếng,
ngón tay miết trên da thịt cô đầy thèm muốn, rồi lại thì thào vào tai cô, “Bác
sĩ ơi, anh thật sự bị dọa chết khiếp rồi, em có nghe thấy tim anh đang đập thình
thịch không…”
Trình
Vũ Phi cúi đầu, áp sát tai vào ngực trái Tô Nhất Minh, chăm chú lắng nghe quan
sát, sau đó bắt mạch cho anh, nói nghiêm túc, “Ừm. Đúng là đập nhanh, hình như
là sốt rồi thì phải…Sợ quá đúng không? Không sao đâu. Lát nữa đến bệnh viện
uống thuốc an thần là hết ngay.”
Tô Nhất
Minh lại bị cái sự không biết hưởng thụ của Trình Vũ Phi đánh một cú nốc ao,
hoàn toàn tuyệt vọng nhắm mắt lại, giơ hai tay lên kêu trời.
Một cái
gì đó mềm mềm ướt ướt giống như con giun bò khắp cơ thể anh, bắt đầu từ vai, từ
từ từng chút một xuống đến bụng dưới.
“Em…làm
gì vậy?” Tô Nhất Minh không chịu nổi, giọng khàn đục.
“Xới
đất…trồng cây.” Trình Vũ Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy bỗng trở nên mê
hoặc, giọng nói run run gợi tình.
“Em…