
. Thạch Sát
Viện không do dự gì cả, bèn ký án xử tử hình, thi hành án ngay lập tức.
Gia
sản nhà họ Trương cuối cùng cũng chia thành hai phần đều nhau: mẹ con kế mẫu
một phần, còn phần kia thuộc hai anh em con Trương Dần.
Ở
vùng Ngô Tùng có bà quả phụ họ Phương có cô con gái tên gọi Nhuận Nương,
tuổi vừa mười bảy, xinh tươi đẹp đẽ. Mặc dù bà Phương tháo vát giỏi giang, giữ
gìn con gái rất chặt chẽ, song vì nhà không có đàn ông nên Nhuận Nương không
thể không ra ngoài làm ít công kia việc nọ. Người ngoài nhìn thấy dung nhan
nàng ai cũng phải khen. Gần đấy có chàng công tử họ Tôn con nhà gia giáo, dáng
vẻ phong lưu, thường qua lại trên đường và gặp mặt Nhuận Nương. Hai người đều
mới trưởng thành nên đầu mày cuối mắt nhìn nhau như vậy, bất giác thấy tình cảm
xúc động. Bà Phương những lúc buồn tẻ cũng hay gọi chàng Tôn tới nhà uống trà
chuyện vãn. Những lúc đó, chàng Tôn bèn tranh thủ bắt chuyện với Nhuận Nương.
Một
hôm, Nhuận Nương mặc chiếc áo màu hồng nhạt ngồi thêu trước cửa sổ. Gió xuân
hây hẩy thổi qua, gương mặt Nhuận Nương như đóa hoa đào trông thật xinh đẹp.
Chàng Tôn đứng ngoài nhìn thấy không kìm lòng được, dừng lại ngắm. Nhuận Nương
thẹn quá, giả vờ không thấy gì. Chàng Tôn bèn cất lời bắt chuyện, Nhuận Nương
sợ mẹ nhìn thấy bèn làm ra vẻ giận dữ nói: “Đang thanh thiên bạch nhật, đứng
làm gì trước cửa nhà người ta như thế?” Nói rồi đi vào nhà trong. Chàng Tôn vẫn
cứ trân trân đứng trước cửa sổ, nghĩ bụng: “Nàng ta nói như vậy có phải có ý
bảo ta đến tối hãy sang chăng?”
Đến
tối, chàng ta lẳng lặng đến trước cửa nhà Nhuận Nương đứng đợi. Trời tối đen,
đường lặng ngắt. Một lúc sau, chàng ta nghe tiếng kẹt cửa, rồi một người đi ra,
nhìn mờ mờ thấy đúng là Nhuận Nương mặc áo màu hồng nhạt. Chàng Tôn mừng cuống,
vội chạy tới ôm ngang lưng nàng và nói: “Nhuận Nương ta nhớ nàng quá”. Không
ngờ, người kia quay lại tát luôn cho một cái và chửi là quân gian tặc không
biết xấu hổ. Thì ra, đó không phải là Nhuận Nương mà là bà Phương. Đang nửa đêm
bà ta khoác áo con gái đi ra nhà cầu. Chàng Tôn tự chuốc lấy họa nên hoảng hồn
vội co cẳng chạy. Bà Phương còn chưa hết giận, bụng nghĩ mình thường lo lắng
quản con gái rất chặt, thế mà cuối cùng nó lại đi tằng tịu với gã Tôn này, thế
là dồn tất cả bực bội lên đầu Nhuận Nương. Nhuận Nương bị chửi mắng té tát mà
không dám giãi bày. Nàng ta vừa ức vừa buồn, ức vì mình vốn đường đường chính
chính chứ đâu có hạ tiện như mẹ nói, buồn vì mẹ làm ầm ĩ lên như vậy, chàng Tôn
còn mặt mũi nào mà gặp lại mình nữa, duyên phận giữa mình và chàng khó mà kết
quả. Bà Phương chửi mắng mệt rồi, lăn ra ngủ. Nhuận Nương thì khóc lên khóc
xuống, lòng dạ nguội lạnh dần, rồi nẩy ra ý nghĩ muốn chết. Nhân lúc mẹ ngủ
say, nàng bèn lấy chiếc khăn thắt lưng treo mình tự tận.
Ngày
hôm sau, bà Phương tỉnh dậy, nhớ lại chuyện đem qua, vẫn còn thấy bực, lại chửi
mắng tiếp. Thấy con gái cứ im lặng, bà ta bèn xô cửa vào thấy Nhuận Nương đã
không còn sống nữa. Vừa giận vừa hối hận, bà ta cứ dậm chân đấm ngực la khóc om
sòm. Rồi nghĩ: Nếu không có gã họ Tôn kia quyến rũ thì làm sao con gái mình đến
nỗi như vậy! Bèn định bụng đi kiện quan. Là người thô lỗ nhưng gặp việc cũng có
kế mưu, bà ta bèn đến nhà họ Tôn, tươi cười nói với chàng Tôn: “Cậu đã yêu mến
Nhuận Nương, sao không tìm người làm mối mà cưới nhau cho đàng hoàng? Nhuận
Nương bây giờ đang muốn cậu tới nói chuyện đó”. Chàng Tôn cho rằng bà ta đã đổi
ý, bèn đi theo đến chỗ Nhuận Nương. Vừa bước vào phòng, bà Phương lập tức khóa
cửa trái lại rồi đứng ngoài chửi. Chàng ta nghe bà ta chửi mình là đã giết chết
Nhuận Nương thì kinh hãi há mồm trợn mắt, quay lại nhìn thì thấy đúng là Nhuận
Nương đang nằm thẳng đờ trên giường, lại nghe bà ta dọa lại đưa mình đến cửa
quan kiện bắt đền mạng. Thế là biết mình đã mắc lừa.
Bà
Phương đi kiện, chàng Tôn ở trong phòng trông cái thân hình bất động của Nhuận
Nương. Chàng ta nghĩ đến Nhuận Nương rồi nghĩ đến mình, còn đang tuổi thanh
xuân mơn mởn, chưa kịp thật sự yêu thương nhau đã phải lìa xuống suối vàng. Cứ
nghĩ đi nghĩ lại mãi, chàng cầm lòng chẳng đậu, nước mắt như mưa. Qua làn nước
mắt, thấy gương mặt Nhuận Nương vẫn tươi đẹp như hoa đào, chàng liền âu yếm áp
má mình nhè nhẹ lên má nàng. Bỗng chàng cảm thấy da thịt nàng còn mềm mại, âm
ấm, mũi cũng có hơi thở rất nhẹ, bèn lập tức đỡ nàng dậy. Nhuận Nương khò khò
mấy tiếng trong cổ họng rồi ói ra một ít đờm. Cuối cùng, nàng thở lại được, lờ
mờ thấy chàng Tôn đang đỡ mình, tưởng là trong mộng bèn tựa vào chàng mà khóc.
Chàng Tôn thấy Nhuận Nương chưa chết, mừng rỡ vô cùng, bèn khuyên nàng đừng quá
đau lòng, bà Phương nhốt hai người trong phòng chẳng phải là muốn tác thành cho
hai người đó sao?
Bà
Phương đi từ sớm, đến tối vẫn chưa thấy về, hai người bị khóa chặt trong phòng,
thấy đói bụng. Nhuận Nương bèn tìm gạo nấu cơm, chàng Tôn nhóm củi, nghiễm
nhiên vui vẻ bên nhau như đôi vợ chồng thật sự.
Thì
ra bà Phương tới cửa quan không may gặp phải lão quan tham. Thấy bà ta không có
tiền h