
, có kẻ nhát gan liền lập tức đóng chặt
cửa, lại có kẻ bổ ra xem việc gì náo nhiệt, có người gọi điện thoại báo
công an, lại còn có người lớn tiếng gọi: “Ô! Kỷ tam, là cậu à! Đánh nhau ư?”
Kỷ Nam Phương đã quật ngược được 2 tên, anh giương đông kích tây, tay
đấm chân đá, trong lúc cấp bách còn có bản lĩnh đáp lại: “Ừ! Đánh nhau
đấy!”
“Có cần giúp không thế?” Người đó cũng thấy thích thú, khoanh tay đứng 1 bên chỉ lo hỏi han.
“Thôi đi!” Kỷ Nam Phương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lá ngọc cành
vàng, nhỡ ra va này đụng nọ, các cụ mà biết thì giết tôi chết mất. Cậu
đứng sang 1 bên hộ tôi cái!”
“Anh em một nhà, tôi khoanh tay đứng nhìn hình như không hợp tình hợp lý cho lắm, hay tôi giúp cậu xử lí 2 đứa nhé?”
“Không cần!” Kỷ Nam Phương động tác linh hoạt, “rắc” 1 tiếng gập khủy
tay đối thủ, đối phương tức khắc lăn lộn, đau đến oa oa rên la, còn có 2 tên bị ánh mắt Kỷ Nam Phương quét gom lại, dọa cho thụt lùi đến mấy
bước, ngoảnh đầu đã chạy mất.
“Đứng lại ngay!” Người ban nãy vừa nói chuyện với Kỷ Nam Phương đột
nhiên giơ tay một cái, cũng không nhìn rõ ra anh ta ra tay thế nào, đã
túm được cổ áo 2 tên, không tốn mảy may sức lực nào đã quật cả 2 lăn ra
đất, 7 8 con người đều đổ nhào trên sàn luôn miệng “ôi chao”, Vạn Tổng
trái lại không dám rống to nữa, trợn tròn 2 con mắt nhìn Kỷ Nam Phương,
như thể nhìn thấy một gã quái vật.
Quản lí quán bar dẫn theo 1 đoàn bảo vệ sớm đã kịp thời có mặt, chứng kiến sự kiện trên, ngược lại cũng lánh sang một bên.
Thủ Thủ còn cười ha hả, thấy đống người ngổn ngang bò trên đất, gật gù
đắc ý nói: “Kỷ Nam Phương, em sẽ mách với bác trai, anh lại đánh nhau
nhé!”
Kỷ Nam Phương thong thả ung dung nói: “Đến đánh nhau cũng còn thua, cái
loại yếu ớt ấy, không phải con bố – ông cụ trước kia dạy dỗ anh thế đấy. Chuyện hôm nay dù có để cho ông cụ biết, cũng không mắng nổi anh đâu.”
Người nọ khì khì bật cười, cặp mắt đan phượng hơi hơi híp lại, càng lộ
ra thanh tú sáng sủa: “Vẫn còn để bụng sao? Cái lần cậu đánh thua tôi,
cậu còn nhớ bao nhiêu năm thế cơ á?”
Kỷ Nam Phương hung hăng trợn mắt với anh ta: “Này Nguyễn Chính Đông! Ai thua nào, năm đó là cậu dám xỏ lá tôi nhé!”
Người này là Nguyễn Chính Đông, anh trai của Nguyễn Giang Tây, Thủ Thủ
hì hì cười: “Các anh ầm ĩ bao năm rồi, không thấy mệt sao?”
2 con người này đồng thanh “hừ” một tiếng, quay ngoắt mặt không thèm
nhìn kẻ kia nữa, tựa như ai lo việc người ấy, nhưng lại đồng thời móc ra hộp thuốc lá, châm 1 điếu, nhả khói mịt mùng.
Điếu thuốc vừa hút xong, công an cuối cùng cũng đến.
Âm thanh vang lớn, xe 110 hú còi cả đường từ xa cho đến gần, sau đó gọi
quản lý dẫn đường lên. Vạn tổng nhìn thấy công an, lập tức tỉnh cả rượu, bưng vết thương trên mặt nghênh đón: “Đồng chí công an, chúng nó gây sự đánh người, ra tay hành hung người khác.”
Người đứng đầu phía công an nhìn một loạt 7 8 người mọp trên đất, liền
hỏi: “Kéo bè kéo lũ đánh nhau à? Bên nào với bên nào đây?”
Vạn tổng chỉ trỏ Kỷ Nam Phương và Nguyễn Chính Đông: “Bọn nó cả lũ với nhau đấy!”
Cũng chẳng đợi công an lên tiếng, Kỷ Nam Phương lẫn Nguyễn Chính Đông đã đồng thanh nói: “Ai cùng lũ với hắn nào?!” rồi lại nhất loạt ngoắt mặt
đi, đôi bên gửi nhau 1 cái lườm.
Mất cả buổi, công an cuối cùng mới làm sáng tỏ được: “Bọn họ tưng đây người, mà đánh có 2 người các anh thôi sao?”
“Không phải 2 người đâu,” Nguyễn Chính Đông nhẫn nại chỉ chỉ vào Kỷ Nam
Phương, nói: “Tôi không ra tay, chỉ giúp chặn lại 2 kẻ tháo chạy thôi,
bọn họ chỉ đánh có mình cậu ta.”
Công an quan sát Kỷ Nam Phương từ đầu đến chân một lượt mới nói: “Từng này người bị cậu hạ gục? Cũng có bản lĩnh đấy nhỉ?”
Kỷ Nam Phương dửng dưng: “Cũng tạm, chưa đến nỗi làm mất mặt thầy dạy võ.”
Đồng trí công an này khá hiếu kỳ: “Sư phụ của cậu là ai vậy?”
Kỉ Nam Phương vốn dĩ lười giải thích, nghĩ ngợi rồi mới nói với anh ta: “Thầy tôi họ Từ, xếp hạng bậc 9.
Không ngờ đồng trí công an 2 mắt lóe sáng: “Thì ra là học trò thầy giáo
Từ!” anh ta bắt tay Kỷ Nam Phương, kích động lắc thật mạnh: “Thật không
nghĩ nổi, sinh thời còn có thể gặp được học trò của thầy Từ!” rồi lôi
kéo Kỷ Nam Phương, chỉ thiếu điều xin chữ ký anh ngay tại trận: “Tôi là
chuyển ngành sang cảnh sát vũ trang, chúng tôi đây đều là hậu sinh kém
cỏi, không có duyên được gặp qua thầy Từ. Nghe nói thầy Từ năm đó giữ
chức huấn luyện viên trưởng, dưới tay có một tốp học trò, người nào
người nấy đều tài nghệ tuyệt vời….không ngờ hôm nay tôi lại còn có thể
gặp cao thủ là cậu! Cậu thế này cũng là còn nhẹ tay, nếu không bọn ranh
con này, đâu có sống nổi chứ?”
“Không phải đâu, là do tôi lúc nhỏ sức khỏe không tốt, cùng cụ nhà học
được có mấy buổi, nhưng không thể nói tôi là học trò chính thức được.
Anh nói như thế, thầy mà biết, sẽ không tha cho tôi đâu. Thầy ghét nhất
là ra ngoài đường đánh nhau với người không biết võ, nói thế này là ỷ
mạnh hiếp yếu, mất cả thể diện rồi, anh đừng nhắc đến nữa.”
“Được! Được! Không nhắc nữa!” Đồng trí công an lia lịa gật đầu, chỉ vào đám người dưới sàn: “Đám oắt con này sao đây?”