Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322504

Bình chọn: 7.00/10/250 lượt.

n này Giai Ninh dồn hết sức đấu với Châu Tiểu Sơn. Cô không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, chỉ

muốn giành lại thứ gì đó, dù là thuốc lá cũng được. Giây tiếp theo xe

lại đánh một vòng, rồi đột nhiên mất trọng tâm, cô nghe thấy tiếng anh

nói: “Ngốc nghếch.” Lúc rơi xuống vực, tay cô bị anh nắm chặt.

Lần đầu tiên Châu Tiểu Sơn gặp Hương Lan, đó là lúc cô từ Anh về đây nghỉ hè.

Tướng quân Tra Tài giới thiệu hai đứa trẻ cho nhau, Hương Lan đưa tay ra nói bằng tiếng Anh: “Xin chào, Tiểu Sơn.”

Tiểu Sơn cũng bắt tay nói xin chào, rất vui vì lần đầu tiên gặp mặt.

Hương Lan bật cười, hỏi cha mình: “Sao cậu ấy cũng nói giọng Anh thế ạ?”

“Bởi vì Tiểu Sơn học gì cũng giống y bản gốc.” Tướng quân đáp, “Kỳ nghỉ này để hai đứa sang Nam Mỹ chơi được không?”

Bọn họ khoác ba lô lên vai, mang đôi giày leo núi nhẹ và chắc chắn,

giống như những đứa trẻ yêu du lịch băng qua những đất nước xa lạ, ở

những nhà khách dành cho người trẻ, uống nước suối, nhảy múa hoặc đánh

bài cùng những con người xa lạ.

Thời gian họ dừng lại ở La Mã dài hơn một chút, Tiểu Sơn chơi cờ vây

với một người ở quán rượu, ngày nào cũng chơi, thắng thua ngang cơ.

Hương Lan nói, đi thôi đi thôi, chúng ta tới đảo Phục Sinh.

Tiểu Sơn bảo, đợi tôi thu phục được anh ta rồi nói.

Cô gái đành mỗi ngày ở quán rượu đợi cậu.

Ở được mấy ngày, có một ông bác tới nói chuyện với bọn họ, hỏi: Các cháu từ Anh đến à?”

Tiểu Sơn buông ván cờ đang quyết chiến kịch liệt đáp: “Bọn tôi học trung học ở Anh.”

“Trẻ quá.”

“Học sinh đều thế cả.”

“Trường nào?”

“St. Thistle.”

“Thầy Navan vẫn khỏe chứ?”

Tiểu Sơn móc điện thoại ra: “Đợi tôi hỏi thăm ông ấy đã.”

Ông bác nháy mắt với Hương Lan: “Kết quả học tập trước kia của bác không tốt lắm.”

Tiểu Sơn nói điện thoại xong thì bảo với người kia: “Phiếu điểm đã được sửa rồi.”

Một tin nhắn gửi tới máy ông bác. Ông ta vội vàng mở ra xem, mỉm

cười, lấy ra một chiếc hộp nhỏ: “Đây là đồ điểm tâm cho thầy Navan.”

Tiểu Sơn nhận lấy rồi mở ra xem, nhìn cẩn thận rồi đáp: “Ngon quá.”

Hai người bắt tay chào tạm biệt.

Hương Lan nhìn bọn họ: Nơi đất khách quê người lại gặp được bạn cùng

trường, cảnh tượng ấy thật đáng yêu, quả là một bộ phim xuất sắc.

Trước khi bay tới đảo Phục Sinh, máy bay gặp chút trục trặc.

Tiểu Sơn bỗng thay đổi ý định, hỏi Hương Lan: “Hay là chúng ta tới

Mũi Sừng nhé, ngồi thuyền là được. Mũi Hảo Vọng tôi tới rồi, vậy nên vẫn luôn muốn tới một cực khác của thế giới.”

Cô khẽ cười: “Được.”

Trước khi lên thuyền cậu nói: “Có quà cho cậu này.”

Tiểu Sơn đeo cho cô một chiếc dây chuyền có mặt ngọc bích cực lớn, cô thốt lên: Đẹp quá!

Lúc qua trạm hải quan, nhân viên hải quan là một người phụ nữ đã vào

độ trung niên, khi kiểm tra giấy tờ, bà mỉm cười thân thiện với hai cô

cậu khả ái đến từ phương Đông: “Các cháu thích nơi này chứ?”

Tiểu Sơn gật đầu.

Bà nhìn chiếc vòng trên cổ Hương Lan: “Ồ, đó là Nước mắt của mẹ vĩ đại, con gái cô cũng có một sợi mô phỏng.”

Hương Lan đáp: “Cháu mới mua trước khi lên đường thôi mà. Cháu rất thích nó.”

Vì vậy bọn họ an toàn rời khỏi đất nước đó.

Thế nhưng Mũi Sừng chỉ có một ngọn hải đăng đã cũ, cát sỏi đen kịt hòa cùng sóng to gió dữ.

Hương Lan đứng trước mặt cậu, nhìn về phía biển lớn: “Cậu đến đây là để giao dịch giúp ông ta, đúng không?”

Cậu vẫn không hé lời, bởi vì không biết nên đáp lại thế nào.

Có nước rơi xuống mặt, là nước mắt của cô.

Hiện giờ cũng có hơi nước phủ lên mặt.

Châu Tiểu Sơn mở choàng mắt ra, vội vàng điều chỉnh lại tầm nhìn và

suy nghĩ: Hơi nước lững lờ, rừng cây trong khe núi, chiếc xe lật nhào,

anh có thể cử động, cơ thể không bị thương tổn gì.

Cừu Giai Ninh.

Anh bỗng thở phào: Tay anh vẫn còn nắm chặt lấy tay cô.

Quay đầu lại nhìn, cô vẫn ở bên cạnh, mở mắt nhìn anh, nhưng không nói gì.

Anh vươn tay sờ lên khuôn mặt của cô, thăm dò hơi thở của cô: “Em sao rồi? Có ổn không?”

“Ừm”, cô đáp lại, bị kẹt ở chỗ ngồi, không nói gì.

Bây giờ bọn họ bị nhốt trong chiếc xe lật nhào, cửa xe bị cành cây và đá chèn mất. Tiểu Sơn đập vỡ tấm kính trước mặt chui ra ngoài, cẩn thận từng chút một kéo Giai Ninh ra.

Cô nhíu mày, không nhúc nhích.

Anh biết có chuyện gì đó, từ tốn hỏi: “Sao vậy? Giai Ninh.”

“…”

Anh ngửi thấy mùi máu, sau đó liền nhìn thấy con dao đó, con dao mà

cô chuẩn bị, con dao định đâm vào người anh, mũi dao sắc nhọn đã đâm vào bên sườn phải của cô, mỗi lần Giai Ninh thở khẽ máu lại ồng ٣ chảy ra.

Giai Ninh cảm thấy rất lạnh, mồ hôi rịn ra, không đau nhưng cả người

run lên bần bật; muốn nói vài câu nhưng lại không thốt nên lời, chậm rãi vươn tay về phía anh, Châu Tiểu Sơn nắm chặt: “Đừng nói, Giai Ninh. Anh ôm em ra, em đừng cử động.”

Tiểu Sơn vòng tay qua gáy cô đỡ lấy con dao, không dám rút vì sợ máu

phụt ra, một tay khác ôm lấy đôi chân của cô, cố gắng giữ tư thế cũ của

cô, từ từ ôm cô ra khỏi xe qua khung cửa.

Anh đặt cô lên trên mặt cỏ, kiểm tra qua: Miệng cô không có máu, chắc hẳn nội tạng không bị tổn thương, nhưng mũi dao cắm vào ngập một ngón

tay, miệng vết thương rất sâu, máu chảy ra rất nhiều.

“Tôi, tôi…” C


Old school Swatch Watches