Polaroid
Động Cơ Tàn Khốc

Động Cơ Tàn Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321845

Bình chọn: 9.5.00/10/184 lượt.

n Bân nhắm mắt lại lắng nghe tiếng chày vút gió lao nhanh tới,

trong tuyệt vọng, mỗi tế bào trên cơ thể tựa như đều cuộn tròn lại mặc

số phận. Nhưng đúng lúc đó, anh lại cảm thấy cổ được thả lỏng, đầu gối

cứng rắn vốn ghìm chặt anh bị một lực mạnh hơn rất nhiều xốc lên, anh cố nén đau định đứng dậy nhưng lại bất lực, thân thể như bị xé rách.

Tiếng vật lộn, tiếng hung khí vụt gió vun vít, tiếng xô xát kịch

liệt, tiếng xương cốt răng rắc… Máu trên đầu anh chảy xuống, chảy vào

trong mắt, mắt anh nhòa đi, đột nhiên những âm thanh đó hoàn toàn ngưng

bặt, có người nhẹ nhàng ch尠lấy vai anh, anh ngẩng đầu nhìn, dưới ánh

trăng màu đỏ hiện ra một gương mặt trẻ tuổi trắng trẻo, người đó hỏi

anh: “Anh có ổn không?”

Anh nhận ra cậu ta, mấy ngày trước đã từng gặp, học viên của Giai Ninh ở Đại học Bắc Hoa, Châu Châu Sơn Sơn gì gì đó.

Chuyện về sau đó, vì chấn thương ở đầu nên Tần Bân không nhớ rõ.

Rất lâu sau anh mới tỉnh lại, nằm ở trên giường bệnh, cả người đều quấn băng, tay bị ai đó nắm lấy, anh liếc nhìn, là Giai Ninh.

Thấy anh đã tỉnh, cô khẽ gọi: “Tần Bân, có nghe thấy em nói không?”

Anh cất tiếng “Có.” Rồi ngập ngừng: “Xui thật, anh lái xe tệ hơn em nhiều quá.”

“Đừng nói dối, em biết hết rồi. Ai mà lại có thù oán lớn như thế này

với anh? Liệu có phải…” Cô hạ giọng, “Liệu có phải vì loạt ảnh kia

không?”

Anh nghĩ thầm, cô gái thông minh này thật tinh tường, biết mấy chuyện rắc rối ấy để làm gì cơ chứ? Họng nghẹn ứ không nói nên lời, anh cau

mày.

Tưởng anh có ý khác, Giai Ninh bèn nói: “Anh yên tâm, em không nói cho mẹ anh biết đâu.”

Anh đáp: “Học viên của em cứu anh.”

“Ừm.” Giai Ninh nhìn anh, “Em biết rồi, là Châu Tiểu Sơn. Cậu ấy gọi điện thoại tới Nam Kinh báo cho em.”

“Nhớ cảm ơn người ta nhé.”

“Không cảm ơn mà được sao?”

Giai Ninh bất an: “Em thấy nhất định là bọn họ muốn số ảnh kia, chúng ta phải báo cảnh sát thôi.”

“Anh đã tính rồi.” Anh nói, “Đưa anh điếu thuốc.”

Giai Ninh sờ túi: “Em hết rồi, để em đi mua cho anh.”

“Nhanh nhé.”

Giai Ninh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu vẫn không động đậy.

Tần Bân tỏ vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”

“Tạo hình của anh khá đẹp, rất giống xác ướp, có giá trị khảo cổ.”

Tần Bân dở khóc dở cười: “Em có chút tình người nào không hả?”

Cô cười khanh khách khép cửa lại, đứng trước cửa, thở dài một hơi, nụ cười bỗng nhiên biến mất, đôi vai mỏi mệt rũ xuống, lặng một lúc lâu.

Tiểu Sơn ngồi trên băng ghế dài, nhìn cô hỏi: “Anh ta tỉnh rồi à?”

“Ừ.” Giai Ninh đáp, “Tỉnh rồi.”

Anh đứng dậy: “Tôi đi đây.”

“Tôi tiễn cậu.”

“Không cần.”

“Anh ấy cũng cần mua vài thứ mà.”

Hai người đi thang máy xuống, được nửa đường thì có người bước vào,

đó là một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh nhân, cả người

chống lên một cái nạng. Tiểu Sơn đưa tay ra đỡ lấy ông.

Ông cụ nói: “Trời hôm nay đẹp thật.”

Tiểu Sơn trả lời: “Nhưng cũng không thể ở ngoài quá lâu được. Ông phải cẩn thận nắng gắt cuối thu nhé.”

Giai Ninh và Tiểu Sơn ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện, đi qua vườn

hoa, tiến thẳng về phía cổng. Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa mùa thu phủ

lên người, tựa như một đôi tay vuốt ve nỗi lòng.

Giai Ninh lên tiếng trước: “Bố mẹ tôi ly hôn lâu rồi, từ nhỏ tôi đã

phải sống tự lập, vì vậy tôi sợ nhất là cô đơn. Tôi thích cô em gái cùng cha khác mẹ, thích bạn bè, học sinh, cũng thích anh ấy, họ mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Nếu như anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì, quả thật tôi không biết phải làm thế nào nữa, vì vậy, tôi muốn cảm ơn cậu, Châu

Tiểu Sơn, cảm ơn cậu đã cứu anh ấy. Sau này nếu có yêu cầu gì, cậu nhất

định phải nói với tôi.”

“Tôi có làm gì đâu.” Tiểu Sơn nói, “Tôi chỉ báo cảnh sát thôi.”

Giai Ninh nhìn Tiểu Sơn, anh mặc sơ mi quần dài, dáng người cao ráo

nhưng hơi gầy, không cường tráng bằng Tần Bân. Cô đáp: “Dù sao đó cũng

là cú điện thoại cứu mạng.”

Giai Ninh mua xong thuốc lá cho Tần Bân thì đưa Tiểu Sơn ra bến đợi

tàu điện ngầm, trên đường đi, cô cố ý nói cho anh biết: “Đây là thuốc

mua cho Tần Bân.”

“…”

“Hơn nữa.” Giai Ninh khẽ cười nhìn anh, “Thế giới này cũng thật nhỏ, sao người tình cờ cứu bạn trai tôi lại là cậu i?”

Tiểu Sơn đứng lại, như đang tự hỏi vấn đề này, nơi đây người qua lại

thưa thớt, tiếng còi xe ít ỏi, gió và lá cây cũng thinh lặng, anh không

nói lời nào, lúc này ngay cả thời gian cũng như thoáng dừng trôi.

Đoạn, anh trả lời: “Tôi biết đó là bạn trai cô. Tôi đi theo anh ta vài ngày rồi.”

Cô kinh ngạc nhìn anh.

“Tôi đi theo anh ta, là muốn xem xem anh ta sống ra sao, anh ta là người như thế nào.” Tiểu Sơn đáp thẳng thừng.

“Tại sao?” Cô chỉ hỏi được câu này.

Anh không trả lời mà lại vươn tay về phía cô, nâng gương mặt nho nhỏ

của cô lên, quai hàm nhỏ xinh của cô có đường cong khá khớp với lòng bàn tay anh, giữa hai người là khoảng cách một cánh tay, nhưng lại như đã

hòa làm một.

Bị giữ chặt cằm, không thể tránh thoát, không thể suy nghĩ, cũng

không thể cử động, Giai Ninh chỉ đành nhìn gương mặt Tiểu Sơn dưới ánh

sáng ngược, mắt hoa cả lên.

Những ngày sau của cô quả thực rất bận rộn, vừa chăm sóc Tần