
n áo đi ra ngoài thì đã thấy A Ngưng vén mành đi vào.
Nhìn bộ dáng của A Ngưng, hẳn đã đến đây từ sớm, nghe bên trong có động tĩnh nên mới đi vào.
A Ngưng nhìn Ngư Ấu Trần, vẻ mặt không được tự nhiên nói, “Xin chào phu nhân, ta đến đổi thuốc cho gia.”
Ngư Ấu Trần bởi vì tối hôm qua thấy A Ngưng và Quân Vô Nặc thân mật với
nhau, cũng có chút ngượng ngùng, gật đầu đáp lại, nói, “Ừ, đổi đi.”
Đang định đi ra ngoài rửa mặt, đột nhiên phía sau có giọng nói vang lên, “A
Ngưng, ngươi giờ trở về Vương phủ đi, giúp Lý quản gia quán xuyến mọi
chuyện trong phủ.”
A Ngưng run sợ vài giây, lập tức biến sắc, vội vàng quỳ xuống, nói, “Gia, A Ngưng sai rồi, A Ngưng sẽ không dám làm
vậy nữa, ngài đang bị trong thương, ngài muốn trừng phạt A Ngưng như thế nào cũng được, xin ngài để thuộc hạ ở lại bên cạnh.”
Quân Vô Nặc nói nhưng vẫn không nhìn A Ngưng, giọng điệu đầy uy nghiêm, “Ngươi dám trái lệnh ta?”
Cả người A Ngưng cứng đờ, ánh mắt ảm đảm, nói, “A Ngưng không dám, A Ngưng lập tức trở về ngay.” Nói xong, cô lặng yên đứng dậy, vòng qua người
Ngư Ấu Trần đi ra ngoài.
Đến khi bóng dáng A Ngưng biến mắt ngoài cửa, Ngư Ấu Trần mới định thần lại, đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt
nghiêm nghị của Quân Vô Nặc, thì ra hắn cũng không phải lúc nào cũng
điềm tĩnh cả, đến giờ phút này cô mới thấy uy nghiêm của một Vương gia
trên người hắn.
“Kia… ngươi đuổi đại phu đi rồi thì thương thế của ngươi làm sao bây giờ?”
“Không phải còn có nàng sao?” Quân Vô Nặc nhìn cô cười, vẻ mặt hoàn toàn khác
xa lúc nãy, “Tối hôm qua không phải nàng đã đồng ý chăm sóc ta sao,
chẳng lẽ giờ nàng muốn bỏ mặc ta ư?”
Cô khi nào đồng ý với hắn
thế? Hơn nữa, cô cũng không phải là đại phu. Tuy nhiên, việc đã đến nước này, cô cùng chẳng có thể làm gì hơn nữa, cô cũng có thể thử một lần
mà.
Nghĩ như vậy, cô qua loa đáp, “Được thôi, chỉ cần ngươi không sợ thì ta sẽ chăm sóc ngươi.”
Buổi sáng hôm đó, Quân Vô Nặc trở về phủ tướng quân, thầy thuốc lang băm Ngư Ấu Trần lúc này mới phát hiện việc chăm sóc người bệnh quả thật không
dễ dàng gì.
“Dừng lại, dừng lại, đừng làm nữa, chảy máu kìa.”
“Không sao đâu, chút nữa là được rồi.”
“Không được, chặt quá, ngươi đừng có làm bậy, đau lắm đó.”
“Sợ thì nhắm mắt lại đi.”
“Ta nghĩ hay là thôi đi.”
“ Lần đầu tiên nên cảm giác cũng là lạ, chỉ là chảy chút máu thôi, từ từ rồi sẽ quen. ”
“ Này ! Quân Vô Nặc… Làm gì dùng sức mạnh vậy ? Ngươi đến cùng có thể hay không thế, đúng thật là đồ ngốc ! ”
Màn đối thoại trong phủ khiến người ta phải liên tưởng rất nhiều, nhưng kỳ thật quang cảnh trong phòng rất trong sáng.
Vết thương trên người của Quân Vô Nặc cũng đã lành bớt, nhờ A Ngưng chữa
trị vết thương giờ cũng đóng vảy, chỉ cần bôi thuốc mỡ là được, còn vết
thương trên đùi xem tí nữa là đụng đến gân cốt, mà không biết hắn khi
đụng đến vết thương làm nó chảy máu, ướt hết cả băng vải, Quân Vô Nặc
kiên quyết tháo băng ra cho nên máu chảy càng nhiều hơn.
“ Nhìn
xem, chỉ cần bôi thuốc lên là được chứ gì. ” Quân Vô Nặc vừa nói vừa đưa bình dược cho Ngư Ấu Trần đang run rợ đứng một bên.
Nhìn vẻ mặt
thờ ơ của hắn, nước mắt Ngư Ấu Trần tuôn ra, vừa bôi thuốc vừa nói, “
Thật ra cũng không cần phải đuổi A Ngưng đi, hôm qua ta chỉ thuận miệng
nói mà thôi, không có ý gì dâu. ”
“ Không sao cả, chỉ là vết
thương nhỏ mà thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi. ” Quân Vô Nặc xoa xoa đầu cô,
nói, “ Đừng có lười biếng đó, vợ chồng hoạn nạn thì phải chăm sóc cho
nhau. ”
Cô mà lười biếng sao ? Được rồi, hắn còn không sợ đau thì cô đau lòng cái gì ? Hắn thích được người ta chăm sóc thì cô sẽ từ từ
chăm sóc hắn.
Ngư Ấu Trần buồn bực băng bó vết thương cho Quân Vô Nặc, hoàn toàn không thấy ánh mắt ấm áp cùng trìu mến của Quân Vô Nặc
đang nhìn cô.
Cô cũng nên từ từ hòa nhập vào cuộc sống của hắn ! Tin tức thắng lợi khiến dân cả thành Kinh Châu rất phấn khởi, Ngư tướng
quân đại thắng quân Đông Đan giờ đây đã trở thành đề tài ở mỗi ngõ ngách trong thành, dân chúng sôi nổi đàm luận.
Lúc đầu, mọi người cứ
nghĩ cuộc chiến này sẽ kéo dài rất lâu, không ngờ lại tốc chiến tốc
thắng trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, đương nhiên triều đình cũng có
cơ hội hạ sĩ khí của Đông Đan, dù sao chuyện 3 vạn binh mã giao chiến
với 5 vạn binh mã cũng đã trở thành truyền kỳ rồi.
Nghe nói, ba
vạn binh mã đã đến gần 3 tỉnh, Hoàng Thượng phái một chủ soái thân tín
để lãnh binh, cho nên lần này giao chiến mới thuận lợi vậy, hiển nhiên
không thể nào thiếu công lao của viện binh.
Tuy nhiên, điều làm
mọi người tò mò là vì sao khi quân lính Hạ Thương khải hoàn trở về, vị
tướng soái ấy lại không hề lộ mặt, chỉ nghe binh lính kể lại, người này
đơn thân độc mã xông vào hang ổ của địch, giết hơn một ngàn quân, hạ sĩ
khí của quân địch. Vì thế binh lính Hạ Thương ai nấy đều rất phấn chấn,
trong một trận chiến mà thương tổn lại rất ít, có thể nói đây chính là
kỳ tích.
Do đó, mọi người trong thành luôn miệng đàm luận vị tướng soái này là ai !
Nghe những lời đồn đó, Ngư Ấu Trần không nhịn cười được. Nói hắn giết hơn
một ngàn quân địch qu