
tôi có thể nấp sau lưng chàng! Tôi bước lên, đứng cạnh chàng, đan tay
mình vào tay chàng, ngẩng cao đầu. Khoảnh khắc đó, niềm hạnh phúc ngập tràn
trong lòng tôi. Xuống địa ngục thì sao? Bất kể nơi đâu có chàng, với em, cũng
sẽ là thiên đường.
Đám đông dưới kia nhất
loạt tròn xoe mắt, dường như họ không biết phải phản ứng ra sao trước vẻ bình
thản của chúng tôi. Yên lặng hồi lâu, tôi đưa mắt quan sát Lữ Soạn, bộ mặt hầm
hầm tức giận của hắn bỗng nhiên giãn ra và hắn khẽ gật đầu. Theo chiều mắt hắn,
tôi nhận ra một kẻ đứng lẫn trong đám đông, đang giơ tay lên và ném vật gì đó
về phía chúng tôi.
Rajiva thốt lên đau
đớn, chàng lảo đảo. Một cục đá. Kẻ đó tuy vận trang phục Khâu Tử, nhưng rõ ràng
không phải người Khâu Tử. Tôi giận sôi người, thì ra, Lữ Soạn đã cho quân trà
trộn vào đám đông, bày trò kích động. Phải chăng những thứ ném vào chúng tôi
đều là do người của hắn ra tay?
Hành động đó quả nhiên
đã phát huy tác dụng khơi mào. Đám đông rộ lên những tiếng la ó, chúng tôi bị
bao vây giữa hàng trăm hàng nghìn cặp mắt khinh miệt, giận dữ, tưởng chừng
không thở nổi. Người ta ném ngày càng nhiều thứ vào người chúng tôi. Rajiva
quay lưng về phía đám đông, dang rộng hai tay che chắn cho tôi. Nép dưới cánh
tay chàng, tôi âm thầm rút súng gây mê. Tôi có thể nhẫn nhịn để người ta ném đồ
vào mình, nhưng Rajiva không thể được. Chàng là bậc danh sư, chàng phải giữ gìn
sự tôn nghiêm của mình trước người đời. Chuyện xảy ra trong chùa khi
trước, tôi đã gắng nhẫn nhịn, vì nếu nhằm vào Lữ Quang, sẽ ảnh hưởng đến cục
diện chính trị. Lữ Soạn chỉ là đồng bọn, nhằm vào hắn sẽ không nguy hiểm gì
nhiều.
Lữ Soạn hả hê nhìn
chúng tôi, định mở miệng nói điều gì đó, bỗng hai mắt trợn ngược, vẻ mặt kinh
hãi, chỉ giây lát sau, cả người hắn đã đổ kềnh xuống, bụi đất tung bay.
- Lữ tướng quân!
Thuộc hạ của hắn hốt
hoảng chạy đến, lật người lại, lay mạnh hồi lâu vẫn không thấy có phản ứng gì.
Đám đông xôn xao, tình thế trở nên hết sức bất ổn.
Rajiva quay lại nhìn
tôi, vẻ băn khoăn, nghi hoặc. Tôi khẽ gật đầu ra hiệu. Chàng dường như không lí
giải nổi, nên chỉ biết giữ chặt lấy tôi. Một cánh tay đặt lên vai tôi khiến tôi
giật mình, né sang bên. Thì ra là Pusyseda, nụ cười gượng gạo trên
môi cậu, hơi thở hổn hển, mũ áo xộc xệch. - Xin bà con trật tự, lắng
nghe tôi nói. Pusyseda khua tay, ra sức kêu gọi đám đông giữ trật tự. Có lẽ nhờ
thân phận quốc sư, đám đông dần bặt tiếng, ai nấy đều dồn sự chú ý vào cậu ta.
- Thưa bà con, đây là ý chỉ của Phật tổ. Pusyseda đưa mắt đảo quanh một lượt,
cất giọng sang sảng:
- Phật tổ cũng thấy
bất bình, nên muốn cảnh cáo Lữ tướng quân không nên ức hiếp người khác quá đáng.
Ngày pháp sư thành thân, những vị nào tới tham dự, chắc hẳn vẫn nhớ, pháp sư đã
bị ép buộc ra sao?
Pusyseda sải bước trên
khán đài, vung tay hướng về đám đông, nói lớn:
- Pháp sư là người
giàu lòng từ bi, hôn ước đã được lập trước sự chứng giám của Phật tổ, pháp sư
đâu dám trái lời. Hơn nữa, ngài lại một lòng hướng Phật, truyền bá Phật pháp
phổ độ chúng sinh vẫn luôn là lý tưởng lớn lao, là tâm nguyện khôn nguôi canh
cánh bên lòng. Khâu Tử chúng ta có được một pháp sư hết lòng phụng sự Phật
pháp, hết lòng vì muôn dân như vậy, chúng ta phải lấy làm vui sướng, hãnh diện
mới phải chứ!
Gương mặt của quần
chúng đã trở nên khoan hòa hơn, không ít người gật đầu đồng tình. Tôi vừa quan
sát vừa ngơ ngẩn, phản xạ của cậu ta mới nhạy bén làm sao! Bài hùng biện ngẫu hứng
trước những người dân Khâu Tử - vốn một lòng tín Phật ấy, chắc chắn sẽ giúp
Rajiva lấy lại thanh danh.
- Còn cô gái này…
Pusyseda đột nhiên
quay lại, chỉ vào tay tôi.
- Cô ấy không chỉ là
công chúa Akieyemoti – con gái nuôi của Nhà vua, cô ấy còn là tiên nữ, được
Phật tổ cử xuống, giúp pháp sư vượt qua kiếp nạn này. Bởi vậy, Phật tổ không
đành lòng thấy họ phải chịu áp bức, mới hiển linh làm phép để cảnh báo mọi
người. Kẻ nào còn nuôi dã tâm hãm hại vợ chồng pháp sư…
Cậu ta ngừng lại, đưa
mắt hết lượt những người có mặt tại đó, rồi dừng lại tại nơi mà Lữ Soạn đang
nằm sóng soài, bất động, tỏ vẻ lo ngại:
- Không biết Phật tổ
sẽ trừng phạt kẻ đó nghiêm khắc đến thế nào?
Pusydesa ngồi phía đối
diện, quan sát tôi bôi thuốc cho Rajiva dưới ánh đèn dầu lập lòa. Tôi nhìn vết
thâm tím trên cánh tay và trên trán chàng mà xót xa, nhưng Rajiva vẫn bình thản
lạ lùng.
- Những lời nói của đệ
hôm nay tuy đã cứu nguy cho chúng ta, nhưng đó là những lời nói dối, từ nay
không được nhắc lại nữa.
Rajiva cất giọng nhẹ
nhàng nhưng nghiêm khắc với em trai. Tôi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn chàng.
- Sao lại nói dối?
Pusyseda bật dậy: - Ngải Tình rõ ràng là tiên nữ kia mà! Chỉ tại cái tên Lữ
Soạn đó không biết trời cao đất dày là gì, cả gan xúc phạm hai người trước đám
đông. Huynh có thể nhịn được, nhưng đệ thì không.
- Tôi…
Tôi ngập ngừng, không
biết có nên nói cho cậu ấy biết thân thế thật sự của tôi hay không. Nhưng
Rajiva đã kịp ấn nhẹ vào tay tôi. - Đệ nhiều lần tuyên bố trước đám đông, Ngải
Tình là tiên nữ, làm vậy sẽ