
c này, tôi không thể phá hoại nó. Tôi
đưa mắt ra ngoài cửa, chiếc ba lô của tôi giờ này đang nằm đâu đó trong phòng
đồ đạc, đồng hồ vượt thời gian và áo chống tia phóng xạ cũng đều ở đó. Nhiều
lần muốn vứt bỏ những thứ chứa phóng xạ ấy đi, nhưng tôi lại nhớ tới lời căn
dặn của sếp. Chần chừ, do dự, cuối cùng tôi vẫn chẳng thể gỡ bỏ mối dây liên hệ
với thế kỷ XXI. Tôi chỉ có thể giấu chiếc ba lô ấy ở một nơi càng khuất tầm
nhìn của mình càng tốt và cầu mong rằng, cả đời này tôi sẽ không phải dùng đến
nó nữa.
- Đang nghĩ gì mà ngơ
ngẩn vậy?
Chàng nghiêng người,
nằm sát bên tôi, bàn tay ve vuốt mái tóc tôi, ánh mắt yêu chiều, dịu dàng. -
Còn một cách khác có thể giúp tránh thai. Tôi giải thích cho chàng hiểu các
khái niệm thời kỳ rụng trứng, thời kỳ an toàn. Chàng lắng nghe chăm chú, tìm
hiểu cặn kẽ kiến thức sinh lý của thời hiện đại, và không ngừng tán thưởng trí
tuệ vượt trội của con người một nghìn năm sau. Tôi thầm vui mừng, vậy là chàng
đã dần chấp nhận hiện thực, rằng chàng có một người vợ đến từ tương lai.
Những ngày tháng hạnh
phúc êm đềm khiến chúng tôi tạm gác qua một bên mọi phiền não. Tài nghệ bếp núc
của tôi đã tiến bộ đáng kể. Rajiva thường xuyên mang cơm hộp tôi chuẩn bị
cho chàng tới chùa. Sau khi đã học được cách nấu ăn của người cổ đại, tôi tiếp
tục học hỏi cách họ giặt giũ quần áo. Không máy giặt, không bột giặt, không
nước xả vải, chỉ có bánh xà phòng, tấm gỗ chà quần áo và chiếc chày gỗ. Lần đầu
tiên theo chị Adoly ra sông Tongchang giặt giũ, vì không biết sử dụng chiếc
chày gỗ, tôi khom lưng, khuỳnh chân trong tư thế Võ Tòng đánh hổ, thiếu chút
nữa là đập rách cả quần áo, điệu bộ ấy khiến các chị em có mặt bên sông lúc đó
cười vang.
Giặt giũ xong, trên
đường về nhà, ai nấy gặp tôi đều có ý né tránh. Tôi tự an ủi, không sao, không
cần để ý người khác nghĩ gì về mình. Tôi vươn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, bước
đi. Bỗng, một người phụ nữ chặn tôi lại khiến tôi giật thót tim. Chị ta đặt vào
tay tôi một bó rau, ngập ngừng nói:
- Thưa công chúa, rau
này tôi vừa hái. Pháp sư cầu phúc chữa bệnh cho con tôi, lòng từ bi của ngài đã
cứu sống nó. Nhà tôi nghèo, không có của nả gì để đền ơn pháp sư, mong công
chúa nhận lấy bó rau này. Cầu chúc công chúa và pháp sư được bình an, may mắn!
Tôi đón lấy bó rau
xanh non, vẫn còn đọng nước trong nỗi ngạc nhiên vô hạn. Đây là lần đầu tiên
tôi nhận được lời chúc phúc từ người lạ, trong lúc bối rối, tôi chỉ biết cảm
ơn. Về đến nhà, tôi cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn bó rau, mãi cho tới khi Rajiva trở
về. Tôi hớn hở kể lại cho chàng nghe câu chuyện về bó rau, nghe xong, chàng chỉ
khẽ mỉm cười, rồi chìm vào suy tư.
Ngày hôm sau, chàng về
nhà sớm hơn mọi khi. Tôi đang học làm bánh với chị Adoly ở trong bếp. Chàng kêu
tôi lau rửa sạch sẽ bột mì phủ đầy trên tay, trên mặt, thay quần áo khác, nhưng
không nói để làm gì. Sau khi đã gọn ghẻ, tinh tươm trong bộ đồ mới, tôi vẫn
đang băn khoăn thì chàng kéo tôi ra phố. Tôi hoàn toàn bất ngờ và kinh ngạc,
đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau ra phố, và lại còn tay trong tay nữa
chứ! Tôi muốn rút tay ra, nhưng chàng càng nắm chặt hơn. Chàng tươi cười nhìn
tôi, nụ cười tựa gió xuân trong lành, nỗi xúc động rưng rưng trào dâng trong
lòng tôi, tôi vươn thẳng người, mỉm cười đáp lại chàng. Chúng tôi dắt tay nhau,
bước vào các con phố trong thành Subash.
Bất cứ ai nhìn thấy
chúng tôi cũng đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Rajiva niềm nở chào hỏi mọi
người như thường ngày với thái độ khiêm nhường, kính cẩn và phong
thái cao đạo. Bao năm làm trụ trì chùa Cakra, chàng hầu như quen biết tất cả
người dân trong thành Subash. Chàng đưa tôi đến từng nhà chào hỏi, chúng tôi
như thể đôi vợ chồng son dắt tay nhau đi dạo sau bữa tối vậy. Thái độ ngượng
ngập, khó xử ban đầu đã dần dà được thay thế bởi sự hòa nhã, cởi mở và đón
nhận. Ngày càng nhiều người bắt chuyện với chúng tôi, gọi tôi là “công chúa”.
Trên đường, chúng tôi gặp không ít các nhà sư, tuy lúc ngang qua, họ nhìn tôi
với vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn chắp tay cúi đầu Rajiva. Rajiva điềm nhiên chào lại
họ và kiên trì yêu cầu từng tăng sĩ gọi tôi là “sư mẫu”. Lúc chúng tôi ra về,
trời đã nhá nhem tối, trên tay đầy lương thực và đồ dùng. Tất cả đều là của bà
con gửi biếu, muốn từ chối cũng không được.
Kể từ đó, mỗi lần ra
khỏi nhà, tôi không còn bị ghẻ lạnh, coi thường nữa. Ngày nào cũng có người tới
nhà chơi, tặng quà, trò chuyện. Tuy không quen với sự tò mò của những người dân
này, nhưng được họ đón nhận là tôi vui mừng rồi. Rajiva đọc sách dưới ánh đèn
dầu. Tôi ôm giỏ kim chỉ ngồi cạnh chàng. Đặt một tờ giấy tốc ký xuống dưới đất,
nhắc chàng cởi giầy, rồi đặt chân lên, dùng bút chì phác họa bàn chân chàng. Mấy ngày sau, chị Adoly đã dạy tôi cách khâu giày vải, làm tấm lót. Tập
giấy tốc ký của tôi giờ đã có thêm tác dụng mới. Trong giỏ đồ may vá là chiếc áo
bị rách một miếng nhỏ ở khuỷu tay, chàng nằng nặc muốn giữ lại. Vẽ xong cỡ
giày, tôi trở về chỗ ngồi bên cạnh chàng, cắt một miếng vải đồng màu, vá lại
tay áo cho chàn